30 thg 9, 2015

Chuyện!

1. Ai cũng hỏi tôi, mày còn quen thằng đó à. Tôi đều cười gượng mà gật đầu. Tôi quen lại người đó thật. Nghe cứ giống như một tên tội phạm bị án tử được giảm án xuống còn chung thân. Nghe thì có vẻ đã được giảm nhẹ tội nhưng rốt cuộc sống cũng chẳng bằng chết. Trường hợp của tôi là như vậy.

Một lần anh bảo với tôi, anh không yêu chị. Anh chỉ cảm mến cái tính tình hiền lành của chị. Anh còn bảo, nếu tôi là con gái và nếu như anh được chọn lựa thì "anh sẽ chọn em đó nhóc à". Tôi biết đó là một lời nói dối. Tôi cũng biết cả khi anh nói với tôi là anh không lấy chị nữa bởi chị không hiền như anh tưởng cũng là một lời nói dối. Tôi chỉ không hiểu là tại sao đến tận giờ phút này tôi vẫn còn tin một lời nói dối.

2. Chứng viêm họng kéo dài của tôi cuối cùng cũng thị oai mức độ nguy hểm của nó khi nó biến chứng thành viêm đa khớp dạng thấp khiến các khớp của tôi đau không sao chịu nổi. Tôi không biết bằng cách nào mà một cơn viêm họng thông thường có thể điều khiển các khớp của tôi biểu tình đến như vậy. Tôi nghĩ là tôi nên quan tâm đến sức khỏe của mình nhiều hơn. Câu nói này đã lập lại bao nhiêu lần rồi nhỉ? Một câu nói lặp đi lặp lại bao nhiêu lần thì thành ra một slogan của bản thân ta? Tôi nghĩ là tôi nên quan tâm sức khỏe của mình nhiều hơn. Tôi nghĩ là tôi nên quan tâm sức khỏe của mình nhiều hơn. Tôi nghĩ là tôi nên quan tâm sức khỏe của mình nhiều hơn. Lol =))

3. "Trăm năm cô đơn" thật ra thì rất dễ đọc. Tôi cứ nghĩ một tác phẩm hàn lâm như thế, đoạt giải Nobel như thế thì phải hack não lắm. Nhưng nếu chú tâm một tẹo thì sẽ nắm được ngay mạch truyện rồi từ đó đọc một mạch liền tù tì mà vỗ đùi đánh đét. Cơ mà duy chỉ có một vấn đề, tác phẩm này có quá nhiều nhân vật. Mỗi nhân vật tác giả lại vẽ nên một tính cách riêng, một số phận riêng. Đôi khi lại rất kì quặc, phi thường. Truyện như một chiếc tàu hỏa tốc lướt qua số phận từng nhân vật. Nắm được nội dung đã khó lại có trí nhớ lõm, tôi quên mất ai là ai và thế nào. Thành ra chốc chốc lại phải đọc lại cho hiểu hay giở trang giả phả đầu sách ra nghiệm. Vậy nên tôi phải đi gian hạn sách trên thư viện nhiều lần. Nhiều đến nỗi cô thủ thư đã trần tình với tôi là cô phải lôi quyển sách này ra đọc để xem nó có gì hấp dẫ đến như vậy. Nhưng cuối cùng thì cô bỏ cuộc, đành vàn nài tôi "khi nào em đọc xong thì kể lại chi chị nghe nhé". Haha, có mà mơ nhé. 

Nhưng tóm lại, nó hay và dù đọc đến đâu tôi vẫn cứ nhớ đến câu nói của Hôsê Accađiô Buênđya "Nếu mình đẻ ra kỳ đà thì chúng mình sẽ nuôi kỳ đà". Nghe đàn ông và vững trải thế nào đó. Chẳng phải bất kì ai cũng cần có một người vững vàng như vậy trong cuộc đời mình sao? 

4. Hiếm có con mèo nào mà cục mỡ treo trước mặt lại nhã nhặn khướt từ "Xin lỗi tôi có bồ rồi". Trừ khi cục mỡ kia quá xấu. 

5. Người ta tới Iphone 6S rồi mà tôi giờ còn không mua nổi chiếc Iphone 3G. Chắc phải đợi Iphone 7 hay Iphone Chủ Nhật ra mắt mới mua nổi đó =((

3 comments:

  1. Iphone có gì mà ai cũng cuồng mua vậy? T^T

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Thằng bé không thèm trả lời cô gái, nó hư quá thể ಥ_ಥ ghét chả thèm qua chơi nữa ಥ_ಥ

      Xóa
    2. Đã đọc được comment đâu mà trả lời huhu ಥ_ಥ

      Xóa

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena