26 thg 5, 2019

Về người yêu cũ


Có hai lần trong suốt 3 năm chia tay tôi chủ động liên lạc với người yêu cũ. 

Lần đầu tiên là sau 49 ngày bà tôi mất. Trong nỗi đau buồn đến kiệt cùng và tự nhiên thèm nghe quá đỗi cái giọng nói quen thuộc của bà, tôi đã liên hệ với người ấy để xin lại chiếc điện thoại cũ - thứ tôi nhớ đã lưu rất nhiều file ghi âm cuộc nói chuyện của hai bà cháu. Bạn ấy đã giữ chiếc điện thoại làm kỷ niệm sau khi tặng tôi một chiếc điện thoại khác. 

Tôi nhớ có lần đọc ở đâu đó, khi con tim sống chung được với quá khứ bạn sẽ dễ dàng đối mặt với người yêu cũ hơn. Chắc có lẽ vào lúc đó, sau hơn một năm kể từ lúc bạn ấy bảo bạn ấy từ hôn là vì tôi và hai đứa không có bất kỳ liên lạc nào, tôi vẫn chưa thể bình thản để đối mặt một cách trực diện với người cũ. Rất may, bạn ấy còn xem trọng tôi và để chiếc điện thoại ở trước cửa nhà. Chiếc điện thoại chai pin, màn hình bị vỡ và gần như không thể cứu chữa được bất kì dữ liệu nào. Và lúc đó tôi đã khóc nấc lên như một đứa trẻ, khóc gấp những 2 phần: phần đau vì nhớ bà và phần vì đối mặt với nỗi đau cũ. 

Lần thứ hai là hôm nay, khi tôi không tài nào liên lạc được với mẹ. Thật tệ khi vào những lúc yếu đuối hoặc kinh hoảng nhất tôi đều phải cầu cạnh sự giúp đỡ của bạn ấy. Dẫu hai đứa không còn ở cạnh nhau nữa, dẫu đã rất nhiều năm tôi cắt đứt liên lạc, bạn ấy vẫn giúp đỡ tôi như hồi tụi tôi còn quen.

"Bản chất của lựa chọn là từ bỏ" - một câu nói tôi rất thích khi ông giáo sư già nọ phát biểu trên sân khấu của TEDxDakao hôm tôi đi dự thính. Giữa muôn vàn lựa chọn, bạn người yêu cũ của tôi đã từ bỏ tôi - lẽ dĩ nhiên để bước tiếp một hành trình tôi nghĩ là cũng là lẽ dĩ nhiên phải thế. Tôi từng đau khổ vì điều đó và cũng từng hận vì điều đó đến nỗi nó trở thành nỗi ám ảnh đến tận ngày hôm nay khi tôi không còn dám tin ai nữa. 

Tuy nhiên sau rất nhiều năm như thế, bạn ấy vẫn chọn lựa cho tôi cuộc sống độc thân - thứ mà bạn đã cám cảnh đến nỗi quyết định chia tay tôi. Nếu thật sự con tim đã yên bình sống với quá khứ, tôi rất muốn đối mặt với bạn ấy một lần - bằng xương bằng thịt để hỏi đúng một câu cho ra nhẽ: 

Tai sao đã từ bỏ để lựa chọn một cuộc sống cá nhân hạnh phúc hơn nhưng cuối cùng lại lựa chọn từ bỏ nó để rồi cả hai chúng ta đều thành ra như thế này?
Read More

[Dear Ex, 2018]


Điều động lại dài lâu nhất ở tôi khi xem xong bộ phim này là hình ảnh người phụ nữ mồm mép không thôi đó đã cố gắng xin 30 phút của bác sĩ tâm lý cho con trai mình để kể hết nỗi lòng của bà ấy và chỉ để đặt một hỏi uất ức suốt ngần thời gian. Rằng sau tất cả những chuyện đã qua và khi đã có chung một đứa con với người chồng, mọi thứ trước giờ đều là giả dối hay sao?

Câu hỏi ấy chẳng có bất kì câu trả lời nào bởi vì vào một ngày đẹp trời, người chồng của bà ta trở về nhà sau mấy tháng cách xa, tìm kiếm tờ giấy li hôn đã soạn sẵn, tiết lộ một sự thật rằng ông ấy đồng tính và sau đó chết ngắt với căn bệnh ung thư quái ác bên người tình đồng tính bé nhỏ.

Tôi thấy xót xa cho bà ấy. Tôi thấy nó không công bằng bởi chỉ sau câu nói anh muốn trở thành người bình thường, gã đàn ông tri thức nọ tước đi cái quyền được biết sự thật hoàn toàn về người chồng rồi đây sẽ đầu ấp tay gối của người đàn bà ấy. Bà ấy không có quyền lựa chọn một cuộc đời "bình thường" và cũng đã không thể sống cuộc sống "bình thường" sau biến cố ấy.

Tôi biết đó mình không được phép phán xét bất kì quyết định nào của ai. Bởi tôi không có quyền và cũng không hiểu được hoàn cảnh đi đến quyết định đó. Con người ta sống không phải lúc nào cũng bao dung và vào một giây phút nào đó trong đời, sự ích kỷ cũng giúp cứu rỗi ta được đôi chút. Nhưng tốt nhất hãy ích kỷ mà không gây tổn thương cho bất kì ai.

[Dear Ex, 2018]
Read More

Xích đu tiên


Thật ra khi nhìn thấy tấm ảnh này, tôi không nhớ ba nhiều như nhớ đến nội. Trò chơi Xích đu tiên hồi 3 - 4 tuổi trong tấm ảnh vẫn in đậm trong ký ức tôi đến giờ và tôi vẫn dùng nó để chơi đùa với bọn trẻ như một cách để níu kéo chút ít ký ức tuổi thơ với bà...

Hai năm tạm biệt vĩnh viễn thơ ấu để trưởng thành hơn, ký ức và hình ảnh của bà vẫn không phai nhoà đi chút nào mà mỗi lúc lại càng trở nên dầy lên sự nhớ thương không nguôi ngoai đi được. Thề là tôi vẫn khóc như một đứa trẻ mỗi khi về nhà vào lúc khuya bởi chỉ đơn giản là không phải bà tôi ra mở cửa sau tiếng gõ cốc cốc. Và tim tôi vẫn đau nhói khi số điện thoại và hình nền chụp chung với bà hiện lên trên màn hình điện thoại mà nhấc máy không phải tiếng nói thân thuộc vẫn trông đợi ở đầu dây bên kia. Là mấy hôm trời trở lạnh tự dưng thèm chui vô cái chăn ấm áp đã có bà chờ sẵn hay bỗng nhiên thèm quá cái cảm giác được thương từ mấy cái xoa lưng diệu êm của bà.

Tôi là loại người luôn muốn cân bằng mọi thứ và coi gia đình là giá trị cốt lõi nên không thể ở được với gia đình vì nhiều lý do tạo nên sự bi kịch cho cuộc đời tôi. Thế nên vẫn là tôi với cái cảm giác tội lỗi chất chứa mỗi khi mở cửa về phòng trọ lúc nửa đêm, tâm niệm vẫn luôn bảo phải dọn đồ và trả phòng ngay bởi bà chẳng muốn tôi đi đâu quá xa và quá lâu. Nhưng đó là điều chắc chắn không thể dẫu mỗi tuần trôi đi cái cảm giác là khách của ba mẹ thật không dễ chịu đựng chút nào.

Tôi rõ ràng biết là trên con đường trưởng thành mất mác những điều lớn lao dường như nhất cuộc đời này là một lẽ hiển nhiên phải có. Nhưng để hỏi có sẵn sàng cho điều đó chưa thì câu trả lời luôn là chưa thể. Giống như hôm nay, một tấm hình nhặt ở đâu đó vô tình khơi lại một ký ức đẹp xưa cũ cũng đủ để tôi trở nên yếu đuối vô cùng...
Read More

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena