13 thg 7, 2015

Call me yours...


Tôi và anh chạy xe trên đường cùng nhau rất lâu. Nhìn tấm lưng của người yêu dấu trước mặt mình, tôi thật chỉ ước được ngồi ở yên sau mà choàng tay lên ôm anh thật chặt. Khẽ thì thầm: Gọi em là của anh đi. Đừng bỏ đi đâu... Vào lúc đấy, tôi đã lấy làm khó chịu vì nhìn thấy anh phía trước đó mà không thể gần anh thêm được. Nhưng đến khi anh tạm biệt tôi để rẽ vào một đường khác, hai mắt tôi bỗng dưng ngấn nước. Cảm giác hụt hẫng vô cùng. Cuối cùng tôi mới nhận ra, đôi khi hạnh phúc chỉ đơn giản là cùng người ấy đi với nhau trên một con đường. Không cần một cái nắm tay, không cần một cái ôm hay lời lẽ thể hiện yêu thương chỉ nhìn thấy nhau và đi cùng một hướng là đủ. Về đến nhà, mỗi lúc nhớ đến cảnh chia tay đó, mắt tôi lại ngấn nước. Tôi lại nhõng nhẽo rồi...

Thật ra chúng tôi sẽ còn gặp lại nhau nhiều lần nữa cho đến khi anh cưới. Tôi đã ngầm quyết định theo ý mình như thế rồi. Tôi bất chấp hết đấy. Tôi mệt mỏi quá nhiều để phải sống theo một nguyên tắc đạo đức nào đó mà tôi làm chó gì có cái đạo đức đó. Tôi cũng quá mệt mỏi để đóng vai mình là một người có ăn học và biết nhường nhịn phụ nữ. Tôi chẳng cần biết gì nữa và tôi chỉ muốn ở với người tôi yêu thôi. Sở hữu anh đến khi nào thì hay khi ấy. Tôi khóc vào cái khoảnh khắc của ngày hôm ấy và đến tận những ngày sau này khi nhớ lại nó chỉ đơn giản vì nó giống như một thước phim ngắn tái hiện cả một quá trình dài mà mối tình này đã đi qua và tan vỡ. Tôi rơi nước mắt để khóc tang cho tình yêu đã chết yểu của mình.

Những gì tôi muốn thật sự rất đơn giản. Tôi chẳng cần gì nhiều hơn một người yêu mình và không muốn bỏ đi đâu. Tình yêu thật sự rất giống một sợ dây thừng vô hình. Nó bắt trói con người ta lại với nhau mà ngay cả khi không có một mối buột nào cũng chẳng ai trong số hai người rời bỏ nhau ra. Khi anh nói yêu tôi và khi anh anh nói anh sẽ lấy người khác thì tình yêu anh đang sử dụng đó là loại tình yêu nào đây? 

Có một người khuyên tôi rằng, người tôi yêu đã chọn rẽ sang một con đường khác không muốn cùng đi với tôi nữa. Tôi chỉ hai sự lựa chọn hoặc là dừng lại hoặc tiếp tục đi trên con đường đó và chờ một người đồng hành khác. Nhưng tôi không nghĩ mình đủ gan dạ để có thể bước một mình tiến tới phái trước. Tôi có thể đi theo anh không? Đi ở phía sau anh cũng được miễn là có anh...

         

3 comments:

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena