16 thg 7, 2015

Tôi- mới có mấy ngày

1. Tôi đã dành ra hơn hai tiếng đồng hồ để đọc hết cả những tài liệu có liên quan đến hai cái hạch mọc lâu nay ở cổ. Có những thứ ở bên mình khá lâu mà không lên tiếng thì thành thử ra mình nhầm tưởng là nó không tồn tại. Tôi hoa cả mắt và thật sự khá hoang mang về những thông tin mình đọc được. Nhưng muốn biết chính xác nó là gì thì phải có một buổi đi kiểm tra mới chắc được. Tôi không tin mình không có thời gian cho những vấn đề này nhưng tôi cũng không muốn mạo hiểm rước thêm vài ba cái lo lắng kiểu dạng vậy về từ bệnh viện. Thôi thì để thủng thỉnh xem sao...

2. Tôi lại bắt đầu cuộc hành trình kiếm nhà ở mới. Bao giờ thì chuyện nhà cửa cũng khến cho con người ta lao đao khốn khổ. Khi mà tiền không đủ đáp ứng những nhu cầu thiết yếu về nhà cửa thì việc tìm kiếm một nơi ở đủ thỏa mãn mình với mớ chi phí chắt chiu ít ỏi là vô cùng khó khăn. Hai năm qua phải sống chung chạ với những người tôi không thích, chịu đựng những chuyện không phải tự mình làm ra và lắng nghe những điều không dành cho mình riết rồi khiến tôi phát nhàm chán với cuộc sống. Thứ duy nhất tôi cảm thấy gắn bó một chút với nơi đó là tiếng đàn organ non nớt của một cậu học trò luyện mỗi tối. Tiếng đàn đôi lúc đứt quãng vì chưa thạo, tiếng đàn đôi lúc thánh thót lạ lùng như qua tay của một nhạc công chuyên nghiệp. Những bản nhạc tôi không rõ ràng giai điệu hay cậu nhỏ không chơi đúng đó đôi lúc giúp át tiếng chửi bới nhau ồn ào thường xuyên của đôi vợ chồng chủ trọ. 

Tôi sống lãng quá, lãng mạn hay lãng xẹt thì không biết nhưng thật sự thứ âm nhạc phát ra nho nhỏ từ cái phòng trọ cuối dãy đó đã giúp tôi rất nhiều trong việc giam cầm mình sống một cuộc sống ổn định và chịu đựng lòng ham muốn dời đi nơi khác. Nhưng giờ đây, khi nỗi lòng bản thân và một vài tình huống không thể chấp nhận mà chịu đựng được nữa, tôi đành chọn giải pháp cuối cùng là bỏ đi. Đối mặt với chuyện sẽ lao đao một thời gian vì không có chỗ ở. Mà thôi kệ!

3. Có cái email tôi gửi cách đâu 3 tháng. Nội dung mail toàn những lời lẽ không hay dành cho người nhận. Nhưng đến bây giờ, khi mọi thứ nguôi ngoai và có phần chấp nhận được mọi chuyện, tôi lại muốn lấy lại cái email đó. Đặc biệt là khi biết người ấy từ đó đến nay vẫn chưa mở hộp thư ra bao giờ. Có những thứ khi sử dụng vào đúng thời điểm thì nó như một đòn knock-out vào đối phương  nhưng sai thời điểm thì chả khác một quả bom xịt là mấy. Không có tác dụng gì mà lại còn gây hại cho cả hai bên. 

4. "Người ta nói gì là chuyện của người ta. Mình nghe, tin, nhìn rồi để bụng, mới biến thành chuyện của mình"

         

7 comments:

  1. - Entry này - tôi đã không thể tập trung khi đọc nó lần đầu. Chẳng hiểu vì sao.
    - Kệ - cái đệt gì vậy, cậu ấy định hấp diêm thị giác người khác :)
    - Vui tour - tôi rất thích thú khi ai đó nghĩ đến những chuyến đi như thế. Tôi chỉ đặt nó vào ước mơ xa xỉ gấp tỉ lần thôi. Như cậu đã nói là "bỏ hết tất cả sau lưng" - cái dòng chữ này tôi không làm được. Thật hèn.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. - Chắc là buồn ngủ rồi
      - Nó rách đến là khổ :'(
      - Có gì hèn đâu chứ. Tôi cũng đã thực hiện được đâu.

      Xóa
    2. Những người đã thực hiện được, trong mắt tôi họ quả thật vĩ đại. Nên tôi dùng từ " hèn" cho mình để cường điệu nó đó mà :)

      Xóa
  2. Ủa nghe quen quen, như của Đại Phong Quát Quá a~

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Thế à, câu ấy trong tác phẩm nào thế? Lười cả search google : (

      Xóa
  3. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

    Trả lờiXóa

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena