Hiển thị các bài đăng có nhãn L'amant Petitle. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn L'amant Petitle. Hiển thị tất cả bài đăng

12 thg 12, 2023

Vì đồ ăn cũng có câu chuyện

Tôi vẫn nhớ hồi còn nhỏ vẫn thường theo nội ra đồng. Trên cái mương chính tay nội đắp có trồng mấy bụi khoai mì xanh xanh, nội thường cắt vài tờ lá chuối cẩn thận lót cho tôi ngồi chơi dưới gốc khoai mì rồi làm việc. Đến lúc trưa về, tôi đã thấy trên tay nội cầm sẵn mấy củ khoai to đùng.

Thật sự khoai mì làm được rất nhiều món, nhưng tôi vẫn thích nhất là món khoai mì trộn mỡ hành. Thứ hương vị tuổi thơ thời còn khó khăn đó, mãi sau này vẫn cứ theo tôi lớn mãi cho đến lúc trưởng thành.

Củ khoai mì lớn đủ 3 tháng hoặc 6 tháng sẽ rất đầy đặn mà không bị sượng. Lột vỏ rồi nấu chín. Sau đó đánh tơi ra như bột rồi trộn với mỡ hành, nêm chút muối, đường, bột ngọt. Cho thêm cơm dừa bào nhuyễn. Đâm nước mắm tỏi chua ngọt kèm với một rổ rau sống tươi là có một bữa ngon.

Lúc ăn, cuốn một muỗng khoai mì với rau sống rồi chấm nước mắm chua chua ngọt ngọt. Vị ngòn ngọt mà beo béo của khoai mì với nước mỡ hành, miếng tép mỡ thắng vừa lửa giòn rụm, béo ngậy dậy mùi hành lá thơm thơm hòa quyện với nhau. Rau sống ăn kèm và nước mắm giúp món này đỡ ngán và tăng kích thích vị giác.

Cứ thế mà cuốn này đến hết cuốn khác. Ăn không ngơi nghỉ. Món này ngon và đặc biệt ở chỗ ăn mau no mà lại lâu đói, sẽ hợp với túi tiền sinh viên lắm. 

Vào chủ nhật vừa rồi khi tôi về nhà lại được mẹ làm món này cho ăn, vẫn hương vị quen thuộc ngày nào và tự dưng thấy nhớ nội diết da. 

Read More

24 thg 7, 2016

Lời trần tình số 34


CON HƯ- TẠI MẸ

Điều tôi muốn làm nhất sau khi ra trường là có ngay một công việc với mức lương đủ cho tôi có thể sống tự lập mà không nhờ đến bất kì sự hỗ trợ nào của gia đình. 

Tôi hay ca thán nhiều về mẹ mình, dù tôi rất yêu bà ấy nhưng đôi khi mẹ tôi khiến cuộc sống của tôi... hơi mệt. Tôi nói nhiều về cái "hơi mệt" của mình khi tôi được ai đó hỏi về mẹ. Tôi nghĩ tôi không được phép như vậy. Nhưng biết làm sao được, tôi không biết nói dối (hoặc là tôi không thích nói dối). Mẹ tôi, trong một trường suy nghĩ khác của tôi, thực sự rất đáng sợ!

Tôi không biết liệu tôi hay mẹ tôi sẽ là người qua đời trước. Nhưng tôi luôn có một niềm tin rằng tôi sẽ phải là người đứng chờ bà ấy ở thế giới bên kia, cho đến khi nào bà ấy sẵn sàng. Vì thế, tôi đang sống một cuộc sống không theo bất kì một kế hoạch nào mà mẹ tôi mong muốn. Mẹ tôi rất đáng thương với những gì bà ấy đã trải qua. Nhưng cuộc sống của tôi, có thể, đã gần đến giai đoạn nước rút và chẳng mấy chốc tôi phải từ bỏ nó. Trong hoàn cảnh này, tôi nghĩ tôi đáng thương hơn. Và không cách nào khác, tôi buộc phải thoát ly mẹ mình để có một cuộc sống mà 22 năm qua tôi luôn mong muốn có được. Tuy nhiên, để có được nó, tôi cần có một công việc trước đã.

Tôi thích có một căn hộ nho nhỏ sàn gỗ ở một chung cư cao tầng. Không nhất thiết là một chung cư đắt tiền ở trung tâm thành phố vì có ước cũng chẳng thể nào có. Căn hộ của tôi nhất thiết phải có cửa sổ thật đẹp và có bếp. Tôi sẽ dành dụm tiền để mua tủ lạnh mini, lò vi sóng và bếp điện. Những món này có trả góp được không nhỉ? Tôi sẽ nướng bánh vào mỗi cuối tuần, các ngày còn lại sẽ có thịt hộp và trứng chiên. Nhất thiết phải có rau mầm tự trồng ở ban công. Tôi cũng sẽ thử trồng mấy dây dưa chuột và cho nó bò trên các thanh lan can để thực đơn thêm phong phú. 

Cái gác lửng để vừa một chiếc nệm đơn trải drap thật đẹp. Nhất thiết phải có nhiều gối trên đó. Tôi thích chỗ ngủ của mình có thật nhiều gối êm xung quanh. Còn dư chỗ thì mua thêm một cái tủ nhỏ để trên đó một chiếc đèn ngủ và đồng hồ báo thức. Trên tường xung quanh chỗ ngủ của tôi sẽ mắc nhiều đèn dây. Ở nhà ôi, mẹ tôi bắt phải tháo đèn ra hết vì bà bảo nó trông giống cái hòm của người chết. 

Bên dưới để tủ và một chiếc bàn con con là đủ rồi. Bao nhiêu đó là đủ cho một đứa độc thân sinh sống. Không có mẹ, không có những lời ca thán hay càm ràm. Không có sự quản lý hay hối thúc. Không có sự quan tâm quá mức cần thiết và sự chăm bẫm làm người được hưởng thụ nghẹt thở. Không có gì để con người ta cảm thấy mình phải có trách nhiệm gánh vác. Không có khuôn phép nào để cố gắng vừa khít. Không áp lực, không lo lắng, không sợ hãi, không đau buồn, không gượng ép. Không có gì cả ngoài một không gian sống mơ ước trong bốn bức tường và một đứa bất hiếu cảm thấy thoải mái vẫy vùng với cuộc sống mà nó muốn.

Nếu mẹ đọc được bài viết này khi con đã chết. Mong mẹ đừng cảm thấy tổn thương gì cả. Con yêu mẹ nhiều hơn những gì mẹ có thể cảm nhận được. Một đứa con tồi như con lại được mẹ yêu thương hơn anh chị là điều may mắn nhất. Nhưng xin mẹ cho con lấy ít hơn những gì mẹ cho vì với sự không xứng đáng của con bao nhiêu đó là quá đủ. 

Con sẽ rời đi trong nay mai ngay khi con có thể. Xin lỗi mẹ!
Read More

8 thg 6, 2015

Lời trần tình số 33


THƯ GỬI VỢ CỦA NGƯỜI TÔI YÊU


Gửi chị- vợ của người yêu em.

Em đã đánh dấu link blog này trên trình duyệt web của anh ấy. Hy vọng rằng chị- với một chút ít sự tò mò phụ nữ của chị. Vào một ngày đẹp trời nào đó, chị sẽ có nhã hứng muốn kiểm tra xem chồng mình đang làm gì và nhấn vào biểu tượng chữ B nhạt nhòa trên nền cam và đọc được lá thư mà em đang viết. Chị hứa nhé, hãy là một người phụ nữ ghen tuông để có thế đọc được bài viết này. Trong trường hợp chị không biết mật khẩu máy tính của anh ấy thì nó là "th". Ghép từ hai chữ cái tên của em và anh ấy.

Chị này, vào đêm cuối cùng em và anh ấy ở bên nhau. Đó là một đêm đau đớn nhất em có thể cảm nhận được cho đến giờ phút này. Như thể đang có trăm nghìn mũi kim nhọn châm chít vào khắp vùng thịt da em. Và trong cái đêm đó, hình ảnh của chị nhạt nhòa hiện trong giấc mơ em. Giữa nụ hôn đắng đót dịu ngọt, giữa những thổ lộ tâm tình, giữa vòng tay ôm ghì chặt của người đàn ông mà em yêu và sau này (chắc chắn) sẽ là chồng của chị. Hình ảnh chị mặc chiếc áo màu vàng chanh cười hiền lành trong tấm ảnh chụp tập thể các giáo viên của trường nhân dịp du lịch cuối năm. Ai đó đã chỉ ra cho em biết trong hàng chục khuôn mặt xa lạ hình ảnh chị và gọi lên tên chị với chức danh "vợ của anh". Và hình ảnh đó đã ám ảnh em đến tận bây giờ. Buộc lòng em phải viết vài dòng cho chị.

Em đã từng rất ghét chị, thưa chị. Dù là chúng ta chưa một lần gặp nhau nhưng em ghét chị. Rất ghét chị. Ghét đến nỗi em đã dễ dàng tìm ra facebook chị trong hàng nghìn những tài khoản facebook khác nhau chỉ dựa vào một trí nhớ dởm đời về nửa khuôn mặt hiền lành đã ghi dấu trong đầu ngày hôm ấy. Và suýt một chút nữa là em đã làm tổn thương đến chị với những lời lẽ không hay nếu như lý trí em không kịp thức tỉnh. Chị có lỗi gì cơ chứ...

Gay chẳng bao giờ ghét phụ nữ cả. Phụ nữ là để thương yêu và che chở chứ không dùng để ghét. Hơn nữa, chị hiền lành đến là như thế thì ai lại đi nỡ ghét chị. Nhưng anh ấy đã dùng chị để đánh thức một phần đàn bà trong em. Và một sai lầm khác, em đã ghét nhầm chị. Tại sao chứ khi thất bại duy nhất của chị là chọn lầm chồng và thất bại duy nhất của em là yêu nhầm người. Hai chúng ta giống nhau như thế tại sao em lại ghét chị?

Nhưng em vẫn cứ cố chấp ghét bỏ chị. Em cần một người để trút bỏ nỗi hận thù lớn lao trong lòng mình mà thương thay ngoài chị ra em không tìm được ai khác. Anh ấy ư? Em không thể! Em xem anh ấy hơn cả một người yêu, đó là ruột thịt. Cho dù anh ấy có làm tổn thương đến em, cho dù anh ấy bỏ rơi em để đến với chị. Cho dù em trong cơn đau khổ và tuyệt vọng vì bị phản bội, em cũng chẳng thể nào bỏ anh ấy được. Chỉ có chị, chị đã xen vào cuộc sống của em. Chị đã khiến anh ấy chọn lựa giữa em và chị. Chị giành chiến thắng chỉ với một phần lợi thế duy nhất. Rằng, chị là đàn bà...

... và em ghét chị.

Em sinh động hơn chị. Em như một con tắc kè hoa giữa lòng thành phố. Giấu mình trong những bộ quần áo sạch sẽ tinh tơm. Biến hóa đa dạng với đủ thành phần. Ẩn nấp bản thân mình trốn những ánh mắt diều hâu. Em trẻ hơn chị, một người phụ nữ đã đến tuổi băm mà chưa có chồng và ngây thơ yêu một gã đàn ông lưỡng tính  thì biết chị thất bại đến mức nào rồi phải không? Em làm tình chắc chắn là giỏi hơn chị. Ngoài giáo án, chị có những gì? Em nấu ăn giỏi, chị muốn thử không? Em thua chị gì ngoài việc chị là phụ nữ? Chó chết!

Vậy nên em xin chị, nếu khôn ngoan hãy là một người đàn bà biết cam chịu. Em đã gần như chịu phần thiệt thòi nhất của cả ba chúng ta. Rồi đây em sẽ tránh né mọi liên lạc với chồng chị. Không phải vì chị mà vì chính bản thân em. Nhưng em không chắc chồng chị sẽ dễ dàng buông tha cho em. Nên nếu vào một sớm mai nào đó chị thấy một vết bầm trên cổ, ngực hay khắp người anh ấy xin chị đừng ngạc nhiên hay ghen tức. Cũng đừng tìm hiểu sự thật làm gì. Em không muốn giấu nên chị đừng tìm. Mọi sự thật đều dẫn đến tột cùng nỗi đau khổ cho cuộc đời của chị. Và em không muốn như thế.

Chị ơi, em thương chị ngay cả khi chúng ta chưa từng chạm mặt. Anh ấy đã chọn chị thì chắc chắn rằng chị là một người tốt. Người em yêu rất kĩ tính kia mà. Chị làm cho anh ấy hạnh phúc giúp em đi. Chỉ có chị và bản tính đàn bà trong chị mới có thể để anh ấy hạnh phúc hoàn toàn. Hãy chăm sóc anh ấy thật chu đáo, nấu cho anh ấy ăn những món ngon nhất, đừng bỏ đi đâu khi anh ấy đang bệnh và cho anh ấy những đứa con đẹp tuyệt vời. Hãy nói chuyện thật nhiều với anh ấy mà không phải nói khẻ khĩ khầm, hãy mạnh dạng nắm tay anh ấy giữa phố đông mà không phải sợ bất kì một ánh mắt nghi ngại, đàm tếu nào. Nếu chị để anh ấy phải sầu lo, phiền não, em thề rằng sẽ giành lại anh ấy và khiến cả cuộc đời còn lại của chị phải trá giá. Em thề!

Em, bằng lời hứa của một thằng đàn ông, sẽ bảo vệ chị tránh khỏi tối đa sự tổn thương. Nhưng nếu chị biết sự thật này. Em mong chị đừng buồn. Em thương chị nhưng em cũng thương cả em nữa. Nên nếu một phút yếu lòng nào đó em có mượn chồng chị một chút thì rồi cũng sẽ trả cho chị ngay. Chồng chị vẫn mãi là chồng của chị.


Người yêu của chồng chị.


         

Read More

29 thg 3, 2015

Lời trần tình số 32


CHAO ÔI LÀ BUỒN

Anh à, em thật sự rất ghét cái cách anh cứ rối rít xin lỗi em và tỏ ra một thái độ tội lỗi vô cùng tận. Anh sợ gì khi anh ôm em và thì thầm "Hãy hiểu cho anh", "Em đừng buồn anh". Nó làm em cảm thấy như mình là một đứa nhỏ nhen vô bờ bến. Một cử động của em, dù không có chủ đích như một cái chớp mắt cũng khiến em lo sợ rằng anh sẽ vì thế mà cho rằng mình có tội. Thôi được rồi, bằng tất cả sự rộng lượng em vắt ra từ tâm hồn nhỏ nhen bẩn thỉu của mình, em tha thứ cho anh.

Anh đã đưa ra quyết định cho mình tức là chúng ta: anh và em. Quyết định đó là vì cô ta. Em hiểu. Nhưng em vẫn muốn biết cô gái đó là ai và cô ta đã làm gì để anh rời bỏ em. Biết những điều mình cần biết, chủ động trước thông tin bất lợi dành cho cuộc đời mình đó là những gì em cần để sống vui và không buồn như anh mong muốn. Chỉ thế thôi là em sẽ thanh thảng sống một cuộc đời khác. Chỉ thế thôi đó. Vậy mà anh im lặng giấu kín. Buông một lời khướt từ chiếu lệ. Và thế là em buồn...

Em ghét cái cách TV réo vang giọng một nữ MC người Bắc. Khi cô ta đọc tâm thư gửi người cũ của một cô gái lúc chúng ta im lặng ôm nhau thật lâu. Ánh sáng từ chiếc TV cũ 17 inches là ánh sáng duy nhất có trong phòng và giọng trầm buồn của cô MC nọ là âm thanh duy nhất em có thể nghe được ngoài tiếng lòng mình. Những chi tiết vụn vặt đầy chất điện ảnh ấy và cả vài câu sến súa từ giọng đọc ấy lọt thỏm vào đáy lòng em rồi không ra được. Nhưng giờ mà bắt em viết ra thì em không thể ghép nối được câu từ hay ho như nguyên bản. Một mối tình tiếc nuối, đó là nội dung của lá thư. Chúng làm cho anh buồn và em cũng thế. 

Anh à, hôm nay là ngày Chủ nhật, lẽ thường phố xá hẳn sẽ rất đông vui. Nhưng khi từ nhà anh về, em cứ tưởng mọi người trốn đi đâu mất ý. Đường phố vắng tanh người, đèn đường cứ thế lướt qua mặt em. Chao ôi là buồn... 


Read More

20 thg 3, 2015

Lời trần tình số 31


KẺ ĐÁNG THƯƠNG

Anh à, mỗi lúc em nắm lấy tay anh rồi xoa nhẹ ngón tay cái vào mu bàn tay ấy hay những lúc anh ôm em thật chặt như sợ em biến đi đâu mất, em lại nghĩ đến cô gái ấy. Cái người mà anh đang yêu ấy, em nghĩ về cô ấy dường như tất cả thời gian mình ở bên nhau. Em không cao cả gì đâu, chúng ta quen nhau trước và cô ta là người đến sau. Chẳng có lẽ nào em lại nhân từ được với cô ta mà tại sao trong em lại dấy lên một nỗi mặc cảm tội lỗi đến như vậy. Tại sao thế hả anh?

Giống như khi em nắm lấy tay anh, em lại nghĩ đến người con gái ấy cũng đã từng nắm lấy bàn tay anh như thế. Trong một nỗi niềm hạnh phúc không thể nào tả được. Một cái nắm tay với em (và rất có thể với cả cô ấy nữa) là một phương thức nối kết hai con người riêng biệt lại với nhau. Và một cái ôm thật chặt là phương thức cuối cùng để cả hai thể độc lập đó hòa vào thành một. Chúng là những chi tiết nhỏ nhặt cho một mối quan hệ nhưng đối với em, chúng thiêng liêng hơn nhiều. Anh có nhận thấy sự trân trọng đấy của em không?

Hôm nay, em phải nói lời xin lỗi với anh trước bởi vì em đã thử nắm tay một người khác. Bàn tay của cậu ấy đẹp đẽ biết là bao nhiêu và em đã nắm nó thật chặt như cách mà em nắm lấy bàn tay anh. Nhưng thật tệ anh à, chẳng có một liên kết nào xảy ra giữa em và cậu ta. Mọi cảm xúc cứ trơ lì ra và trong đầu em chỉ nghĩ đến anh, duy chỉ có anh thôi. Và rồi khi buông bàn tay ấy, cả một buổi chiều em đã thắc mắc không thôi rằng liệu anh có nhớ đến em trong một khảnh khắc nào đó khi anh nắm lấy tay cô gái không?

Anh đã từng nói với em rằng anh chỉ ước có một điều: em là con gái. Vào khoảnh khắc khi nghe câu nói đó, em đã dường như muốn bật khóc. Em đã nghĩ mãi mà chẳng biết em đã làm sai điều gì để làm rơi mất tình yêu của mình nhưng cuối cùng chính bản thân em lại một điều sai trái nhất. Cuộc đời em là một chuỗi những sai lầm. Sinh ra là một sai lầm, lớn lên cũng là sai lầm và đang sống một cuộc sống sai lầm tệ hại. Nhưng ít ra em biết được sự thật, em làm chủ được tình hình và em có quyền chọn lựa giữa ở lại và ra đi. Và em đã chọn ở lại với anh với nỗi kiệt quệ và buồn bã rút lấy tâm hồn em từng ngày. Nhưng cố gái đó thì không. Cô ta chẳng có quyền được biết sự thật và tất nhiên cả quyền chọn lựa đi-ở. Một người phụ nữ đang bị anh bao vây bởi hàng rào hạnh phúc. Nó quyến rũ cô ấy đến chẳng còn biết đường ra nữa. Mà anh hãy cầu nguyện rằng cô ta, suốt cả cuộc đời còn lại sống bên anh của mình sẽ chẳng bao giờ tìm cách trốn ra khỏi chốn hạnh phúc đó đi. Bởi vì bên ngoài là cả một bầu trời sự thật sẽ thiêu đốt cô ta. Cô ta chẳng phải rất đáng thương sao? 
Read More

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena