20 thg 3, 2015

Lời trần tình số 31


KẺ ĐÁNG THƯƠNG

Anh à, mỗi lúc em nắm lấy tay anh rồi xoa nhẹ ngón tay cái vào mu bàn tay ấy hay những lúc anh ôm em thật chặt như sợ em biến đi đâu mất, em lại nghĩ đến cô gái ấy. Cái người mà anh đang yêu ấy, em nghĩ về cô ấy dường như tất cả thời gian mình ở bên nhau. Em không cao cả gì đâu, chúng ta quen nhau trước và cô ta là người đến sau. Chẳng có lẽ nào em lại nhân từ được với cô ta mà tại sao trong em lại dấy lên một nỗi mặc cảm tội lỗi đến như vậy. Tại sao thế hả anh?

Giống như khi em nắm lấy tay anh, em lại nghĩ đến người con gái ấy cũng đã từng nắm lấy bàn tay anh như thế. Trong một nỗi niềm hạnh phúc không thể nào tả được. Một cái nắm tay với em (và rất có thể với cả cô ấy nữa) là một phương thức nối kết hai con người riêng biệt lại với nhau. Và một cái ôm thật chặt là phương thức cuối cùng để cả hai thể độc lập đó hòa vào thành một. Chúng là những chi tiết nhỏ nhặt cho một mối quan hệ nhưng đối với em, chúng thiêng liêng hơn nhiều. Anh có nhận thấy sự trân trọng đấy của em không?

Hôm nay, em phải nói lời xin lỗi với anh trước bởi vì em đã thử nắm tay một người khác. Bàn tay của cậu ấy đẹp đẽ biết là bao nhiêu và em đã nắm nó thật chặt như cách mà em nắm lấy bàn tay anh. Nhưng thật tệ anh à, chẳng có một liên kết nào xảy ra giữa em và cậu ta. Mọi cảm xúc cứ trơ lì ra và trong đầu em chỉ nghĩ đến anh, duy chỉ có anh thôi. Và rồi khi buông bàn tay ấy, cả một buổi chiều em đã thắc mắc không thôi rằng liệu anh có nhớ đến em trong một khảnh khắc nào đó khi anh nắm lấy tay cô gái không?

Anh đã từng nói với em rằng anh chỉ ước có một điều: em là con gái. Vào khoảnh khắc khi nghe câu nói đó, em đã dường như muốn bật khóc. Em đã nghĩ mãi mà chẳng biết em đã làm sai điều gì để làm rơi mất tình yêu của mình nhưng cuối cùng chính bản thân em lại một điều sai trái nhất. Cuộc đời em là một chuỗi những sai lầm. Sinh ra là một sai lầm, lớn lên cũng là sai lầm và đang sống một cuộc sống sai lầm tệ hại. Nhưng ít ra em biết được sự thật, em làm chủ được tình hình và em có quyền chọn lựa giữa ở lại và ra đi. Và em đã chọn ở lại với anh với nỗi kiệt quệ và buồn bã rút lấy tâm hồn em từng ngày. Nhưng cố gái đó thì không. Cô ta chẳng có quyền được biết sự thật và tất nhiên cả quyền chọn lựa đi-ở. Một người phụ nữ đang bị anh bao vây bởi hàng rào hạnh phúc. Nó quyến rũ cô ấy đến chẳng còn biết đường ra nữa. Mà anh hãy cầu nguyện rằng cô ta, suốt cả cuộc đời còn lại sống bên anh của mình sẽ chẳng bao giờ tìm cách trốn ra khỏi chốn hạnh phúc đó đi. Bởi vì bên ngoài là cả một bầu trời sự thật sẽ thiêu đốt cô ta. Cô ta chẳng phải rất đáng thương sao? 

8 comments:

  1. Ai cũng đáng thương, haizz...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ai là kẻ đáng thương của ai?

      Xóa
    2. Là kẻ mà ai cũng biết là ai đấy

      Xóa
    3. Thôi được rồi, công nhận, tôi là kẻ đáng thương. :/

      Xóa
    4. eo ời, tôi có bảo cậu đâu, mắc bẫy rồi nhá, há há...

      Xóa
  2. Bởi con người xấu xa nhưng cũng rất đáng thương.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. xấu xa không đáng thương, đáng thương mới xấu xa

      Xóa
    2. Có những kẻ xấu xa cũng đáng thương mà :(

      Xóa

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena