10 thg 9, 2013

Chết có nhẹ nhàng như ngạc nhiên không?


“Cuộc sống tôi đang trần trụi những trò chơi. Cuộc sống trắng. Trò chơi cuộc sống không màu sắc đã buộc tôi tìm lại chính mình, tìm lại một gương mặt mà tôi nghĩ rằng không còn như xưa nữa.”
- Trịnh Công Sơn-

...

Tiếp tục những ngày mệt mỏi và buồn bã. Mệt mỏi và buồn bã. Tôi đi tìm người có thể thay đổi thế giới quan của mình một cách tích cực hơn. Tôi muốn mình vui vẻ lên và thôi không còn giống một cái bong bóng bay bị xì hơi ủ rũ. Ôi trời, bằng cách nào mà hàng ngàn người trên thế giới này vẫn có thể vui cười và cảm thấy hạnh phúc được nhỉ? Tôi thật sự rất muốn biết điều đó và bạn này, bạn có đang hạnh phúc không?

Tôi thì không. Tôi không có được những yếu tố giúp bản thân tôi cảm thấy hạnh phúc và muốn sống gắn bó hơn với cuộc đời này mà thôi không phàn nàn sao thần chết chẳng sớm mang tôi đi ngay. Chắc chắn là có lý do để một kẻ sầu đời vẫn cứ ngày đêm tranh giành khí trời đang khan hiếm dần vì ô nhiễm với những con người yêu đời phơi phới khác xa anh ta. Chắc chắn là có lý do nhưng mà làm cách nào tìm ra được nhỉ? Ai đó có gợi ý gì không? Hay nhiệm vụ sống của tôi là truyền cái cảm giác chán sống cho những con người ham sống kịch trần chẳng may mắc bệnh hiểm nghèo. Để họ cảm thấy cuộc sống này muôn phần chó má và an phận nhắm mắt xuôi tay, thôi cố gắng chống lại bệnh tật và làm hao mòn tiền của gia đình. Nếu lý do sống của tôi chỉ có vậy, ôi xin làm ơn cho tôi chết đi để thôi tích lũy tội nghiệp đeo mang đến kiếp sau. 

Tôi cảm thấy thật mệt mỏi và muôn phần chán nản để chống chọi với từng phút giây của một ngày. Tôi không còn cảm thấy niềm ham thích của bản thân với những thứ mà trước đây tôi vẫn luôn mong muốn theo đuổi. Giống như một dạng tâm thần ấy hay là sự lãnh cảm nhỉ hay là cái gì đó liên quan đến sự chai sạn cảm xúc không cách nào cứu chữa mà y học đang tìm hiểu. Mặt tôi như một pho tượng rẻ tiền tạc ẩu tả không một chút biểu cảm. Trái tim tôi vẫn âm ĩ đau khi nhắc về nhiều thứ like shit như tình yêu, hoài bão mà không cách nào bộc lộ ra khỏi vỏ ngoài cứng cáp như tượng đá. Bên trong oằn oại đau đớn, bên ngoài trơ lì cảm xúc. Hai thứ nó đang đánh nhau rần rần, một kiểu chiến tranh không bao giờ kết thúc. 

Giá mà tôi có gan đâm đầu xe vào một chiếc container đang chạy ngược nhiều, may mắn kịp thời thoát hồn ra khỏi xác như những thước phim truyền hình Hàn Quốc mẹ tôi thường xem. Để có cái mà thích thú cuối đời được nhìn ngắm tim mình ngừng đập thổn thức đau đớn, máu mình đổ đỏ tươi trên nền đất, nóng hỏi và bốc mùi tanh tưởi. Để tôi được thấy não mình banh chành ra, vương vãi. Để chẳng còn gì là gì, cho chúng trộn vào nhau nhơ nhớp thập cẩm như một nồi cám lợn và khỏi sống mà tranh giành đấu chiến nhau.

Tôi có phải đang là một chàng trai tràn đầy sinh lực sống tuổi 19 không? Ngảy cả bả thân tôi cũng cảm thấy ngoài ngoại hình trẻ trung đúng tuổi ra tôi chẳng khác gì một cỗ máu lỗi thời chậm chạp hoen gỉ. Suy nghiệm của tôi chẳng khác gì một ông già ngoài thấp thập ho hen gần đất xa trời và một phần nào đó trong tâm hồn trẻ trung đã bại liệt rồi. Tôi đồ rằng thượng đế chắc chẳn đã đặt nhầm chỗ trọ cho tôi ở trần gian này, nơi mà lẽ ra phải thuộc về một người thích hợp khác. Ai bảo Thượng đế chẳng có sai lầm? Tôi chắc chắn là phần sai lệch tệ hại nhất của ngài rồi. Ngài có nhận ra không? Hay là tôi đang ngộ nhận? Phải tôi còn trẻ không, sao tôi chẳng nhận ra mình gì cả?


P.S Tôi không biết mình viết gì cũng chẳng đọc lại sửa câu từ hay lỗi chính tả xin đừng chỉ trích. Tôi đơn giản chỉ muốn tống khứ khối khó chịu này ra khỏi người mình thôi. Thân!

4 comments:

  1. Hừm... những lúc thế này mới biết muốn chết cũng không dễ nhỉ... Cậu có vẻ mệt thật rồi, nên bắt chước bọn mèo ấy, kiếm một góc yên yên ổn ổn mà cuộn tròn lại ngủ một giấc. Trên mạng thật ảo, tôi chẳng biết nói gì, nhưng mà cũng muốn ôm cậu khoai béo một cái, vỗ vai cậu ý hai cái, hy vọng cậu ý chịu khó ngủ ngon để sáng ra ngắm mình trong gương tự nhiên thấy mình đẹp trai hẳn lên, tự nhiên sẽ lại thấy vui vui, chậc...

    p/s: tôi nghi ngờ cậu đang mắc hội chứng ám ảnh mang tên "sai chính tả" rồi đó, he he!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cảm ơn chị vì những lời động viên. Về vụ ám ảnh thì thật sự không hẳn là vậy đâu. Tôi chỉ cảm thấy mình cần phải có trách nhiệm với những gì mình viết ra, sai chính tả đồng nghĩa với việc không tôn trọng người đọc và cảm xúc của cá nhân mình. :[)

      Xóa
  2. Thật ra, cậu không biết đấy thôi, cậu đã chết từ lâu rồi.
    P/s: tôi có thói quen đọc tâm sự của một con ma để giải trí.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Tôi không có thói quen chia sẻ tâm sự của bản thân cho người khác dùng để giải trí. Tôi không thích bạn, đề nghị bạn lần sau vui lòng đừng vào blog tôi viết linh tinh nữa. Cảm ơn!

      Xóa

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena