10 thg 9, 2010

Ghét


ss- đã một thời nó xem ss là thần tượng, người nó tôn sùng, người mà nó nghĩ đáng phải học hỏi nhất, cách viết văn sất sược, ngỗ ngáo của nó cũng học từ ss...Bỗng 1 ngày nó nhận ra ss mà nó mến mộ, nó đặt lên hàng 1, nó xem như mục tiêu phấn đấu để đạt được giống ss lại là người bất hảo. Kể cũng lạ, nó đã từng nghĩ, nếu trên thế giới này chỉ duy nhất, duy nhất có 1 người hoàn hảo chắc chắc phải là ss. Suy cho cùng đó cũng chỉ là nhận xét của chính nó. Còn sự thật thì khác...Nó đâm ra không thích ss như trước nữa và rồi nó Ghét!
Cậu- cậu là thằng bạn chí cốt nhất của nó, ở cậu, nó nhận ra nhiều điểm rất giống nó và rồi cậu và nó là bạn. Bỗng 1 ngày nó nhận ra cậu bạn của nó bắt đầu...khác. Chẳng thể chấp nhận, nó đâm ra cáu bẩn với cậu, nó không thích kể cho cậu nghe những chuyện trên trời dưới đất, tỉ tê với cậu mọi thứ như trước. Nó xác định rõ, cậu khác rồi và cậu không còn là cậu của nó như ngày xưa nữa, biết đâu một ngày nào đó cậu đâm ra ghét nó nhất, cậu kể cho người khác nghe chuyện bí-mật-phải-là-bí-mất của nó. Vậy thì... nó phải Ghét cậu trước!
R- R từng nói: con diều yêu tha thiết bầu trời nhưng đâu biết rằng sợi dây mới quan trọng. Giờ con diều đang bám víu vào sợi dây, nhớ sợi dây da diết vậy mà sợi dây nỡ lòng đứt ngang. Con diều chông chênh, bơ vơ. Nó cũng Ghét R vì sau mọi chuyện R chỉ biết nói xin lỗi rồi để nó 1 mình. Trơ trội!
- nó ghét nó, ghét cách suy nghĩ quá tích cực của nó như thể mọi việc điều giải quyết rất chi là dễ dàng. Và khi mọi việc phức tạp dần, nó ngồi đó, lơ đãng...Vì thế nó Ghét, ghét cay ghét đắng chính nó. Ghét hết thảy mọi thứ xung quanh. Màu mè và giả tạo quá đỗi!
P/S: Ước chi bây giờ nó đãng trí. Quên hết mọi thứ cũng tốt. Nhớ làm gì?

0 comments:

Đăng nhận xét

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena