15 thg 6, 2010

Phút yếu lòng



Con bé nhà bên rưng rưng mét với mẹ, cô giáo bắt chẹt thế là nó không được là học sinh giỏi "...,thiếu mất 1 điểm, mẹ ạ". 


Vậy là suốt nguyên một tuần nó không buồn thèm nhìn đến ai, ai cũng ráng khuyên nó thôi không khóc, vui lên. Mình cũng vậy!



Nghẫm lại cũng thật là sất. Kiểu khuyên răn thôi-bớt-buồn-đi dường như ai cũng nói được. Lạ một điều, khi chính mình gặp chuyện sao lại không thể tự nhủ lòng thôi-bớt-buồn-đi?



Mình rớt rồi! Cũng bị thiếu mất 1 điểm, thế là buồn te tua!



Thoạt đầu lại tự trấn an mình "rớt cũng chẳng sao, cùng lắm là buồn một tẹo". Không như mình nghĩ.Đoạn biết được kết quả, cái nhận định ban đầu dường như không thật chính xác lắm, phải nói là....buồn nhiều tẹo mới đúng.



Từ lúc mình biết kết quả đến giờ đã là 3 ngày rồi, 3 ngày buồn hỉu buồn hiu, mình không thao thao nói, thao thao làm, thao thao nghĩ ngợi, thao thao cười như ngày nào. 



Một chút gợn, một chút yếu lòng.Đúng là ngu thật.Mình còn khờ khạo lắm!



Chợt mình nhận ra rằng, con người không thể lúc nào cũng có thể điều khiển trái tim mình cứng rắn, khi nó bướng bỉnh, ta đầu hàng, có lúc nó yếu lòng....và thế là ta khóc.Yếu lòng là cách luyện tập cho trái tim ta cứng rắn!

0 comments:

Đăng nhận xét

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena