2 thg 2, 2013

Lời trần tình số 21

Thế giới này sao vậy, ai cũng yêu người khác mà không yêu chính mình.
...

Tôi viết bài viết này khi đang nghe lại một chương trình radio trên trang phát nhạc trực tuyến, thấy mình thật rãnh rỗi nên quyết định vào đây viết vài dòng chữ giết thời gian. Cùng với việc hưởng thụ cảm xúc dạt dào  từ những bài viết của thính giả qua giọng đọc trầm ấm của anh phát thanh viên, tôi cũng đang nhâm nhi một tách trà bự tổ chảng. Mùi trà thật thơm phấp phới xung quanh mũi tôi. Tôi nghĩ là tôi đã phụ bạc cà phê mất rồi...

Tôi thấy mình đang bị bệnh, bị một căn bệnh dường như rất nguy hiểm, bệnh yêu nhiều... Theo kế hoạch, tôi sẽ để nỗi nhớ hoành hành trong ngực khoảng một hoặc là hai tháng, nhưng có lẽ tôi đã quên bén đi rằng tháng hai khác với tháng tám... Nếu như bây giờ là tháng tám, tôi có thể âm thầm chịu đựng. Nhưng cái tháng hai này, nó thích phá tôi mà... Tôi cần tìm một ai đó để dập tắt ngọn lửa thương nhớ đang thêu cháy tôi từng ngày và vì tôi nhận ra mình đã yêu quá nhiều, có hơn một sự lựa chọn thì làm sao bây giờ. Chó chết, đầu lại bắt đầu nhức băng băng lên rồi!

Tôi ước gì mình có thể yêu được hết tất cả mọi người, những người yêu tôi mà tôi không yêu, những người tôi yêu mà không yêu tôi, cả những người yêu tôi và được tôi yêu. Làm sao để có thể yêu hết tất cả mọi người trong khi chúng ta chỉ có một sự lựa chọn duy nhất? Làm sao có thể đáp lại tình yêu của tất cả mọi người trong khi chỉ cần một sự lựa chọn là trường tồn còn tất cả sẽ tan biến theo làn mây? Ôi, ước gì có thể phân thân được...

Tôi yêu H.T., cô nàng luôn làm tôi mỉm cười cho dù tôi chẳng bao giờ nghĩ vào khung thời điểm đó trong ngày tôi có thể cười được. Cô gái bốc đồng xinh đẹp của tôi có quyền năng làm đông cứng những đau khổ  của người khác và phả vào đó hơi ấm của yêu thương. Em xinh đẹp, em đáng yêu, em không thích mưa và mùa đông.  Và em làm tôi cảm thấy ấm áp như đang được hưởng bầu không khí từ một bờ biển ở Địa Trung Hải. Đặc biệt, em là người con gái duy nhất (sau Roz) đã làm tôi mất ngủ cả đêm. Nhưng dãy số nào cho em, dãy số nào thích hợp để tôi có thể mở khóa ngăn kéo của trái tim em? 

Tôi không biết!

Tôi yêu Jasmine, cô nàng tóc vàng lai Tây. Đi bên em lúc nào cũng khiến tôi an tâm, em chu đáo như một bà nội trợ thực thụ. Nhìn em, tôi như đang lạc vào một căn nhà với những đứa nhỏ gọi tôi bằng cha. Ánh mắt như bảo rằng em là sự lựa chọn hoàn hảo và duy nhất cho danh hiệu làm mẹ của những đứa con anh. Tôi yêu em vì sự giản dị và chân tình. Nhưng tôi còn quá trẻ, trẻ hơn cả trẻ để cần một người vợ. Và liệu, em có đủ kiên nhẫn và sự nhẫn nhịn vốn đã dành cho tôi phần hơn để chờ đợi tôi ?

Tôi không biết!

Tôi mến Lem, cô nàng với mái tóc dài rất thơm. Một cô gái chậm chạp như một con rùa con đôi lúc làm tôi đến phát điên vì bực mình. Em luôn khiến tôi phải lo lắng nhiều nhất vì em luôn cho tôi cảm giác em không thể lo nỗi cho bản thân mình. Lắm lúc em làm tôi phát hoảng, em rất yếu và hay bị ngất. Em làm tôi lo và tôi không thích điều ấy. Một cô gái để tôi yêu, trước hết phải yêu chính bản thân mình đã. Liệu em sẽ thay đổi, em có chính chắn hơn lên được không?

Tôi không biết!

Tôi đang có một mối quan hệ mờ ám với Sam, cô nàng có giọng hát hay như chim sơn ca. Mờ ám bởi vì em đã có một người bạn trai người Singapore mà tôi vẫn va vào, bám mãi không thể dứt ra như một thanh nam châm. Tinh yêu vốn dĩ chỉ dành cho hai người nhưng lại có những người không biết đếm, tiếc thay tôi lại là một người trong số những người không biết đếm đó. Tôi thích em vì ở em có một ma lực nào đó hút lấy sự quan tâm của tôi, em có một giọng hát đầy ma mị, em có một mái tóc dài khiến tôi mê mẩn mà có lần em trêu nếu chết em sẽ di chúc lại cho tôi mái tóc vì em ngờ tôi yêu tóc em hơn là yêu em. Nói chuyện với em khiến tôi vui nhiều hơn. Nhưng em cũng làm tôi lo, rồi thì em cũng sẽ bỏ tôi thôi bởi tình yêu thật sự của em không phải là tôi. Liệu một ngày nào đó em sẽ vứt bỏ tất cả để đến với tôi?

Tôi không biết!

Tôi mãi yêu Roz, cô nàng xinh đẹp với mái tóc bồng bềnh chấm vai. Sự hiền từ toát ra từ dáng vẻ thanh tú của em. Em làm tôi thèm khát, em khiến tôi điên dại và hoang dã như một con sói hoang. Em làm tôi bộc lộ  bản chất chiếm hữu của một người đàn ông. Em dạy cho tôi tính kiên nhẫn, em khiến tôi như mộng du trong những thước phim quay chậm về những kỉ niệm ngọt ngào. Nhưng em làm tôi đau, ai đó nên dạy em cách biết tôn trọng tình yêu của những người chung quanh em. Tôi sẽ làm việc đó nhưng liệu em sẽ quay về?

Tôi không biết!

Tôi có cảm tình với Marlboro, tội lỗi của tôi. Tôi không biết là ai đã quyến rũ (hay rù quến?!) ai nhưng có lẽ người làm tôi thấy an tâm nhất lại chính là Marl. Anh ta cho tôi nhiều hơn là sự hờ hững tôi cho anh ta nhưng có cái gì đó làm tôi thấy thương anh. Cái âm thanh của sự cô đơn trong giọng nói của anh ta, những khỏang ngân trong giọng hát run run mỗi lần tôi yêu cầu hát cho đỡ buồn ngủ coi có cái gì đó làm tôi như muốn vỡ òa mà đau đớn. "Thượng đế tạo ra chúng ta để thoát khỏi sự đọa đày của phụ nữ" đó là câu trích dẫn luôn thường trực trong những lần gọi điện nói chuyện với tôi. Tôi hay giả vờ thích thú vì câu nói đó, cố che đi cái sự ngập ngừng và giả vờ của chính mình. Tôi thương anh như thương cái tình yêu tan vỡ của tôi. Tôi đau anh như những nỗi đau hàng đêm lặng lẽ của tôi. Nhưng liệu mối quan hệ này sẽ đi đến đâu?

Tôi không biết!

Tôi không biết gì cả, có hỏi tôi cũng không thể trả lời được. Câu hỏi này mang tính cá nhân nhiều quá và tôi không đủ thâm sâu để đo được lòng người. Tôi đang thấy vật vờ vì đau khổ, tôi đã yêu quá nhiều người rồi...

8 comments:

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena