17 thg 6, 2014

Lời trần tình số 29



Tôi đã không nghĩ rằng mình có thể bình thường được như vậy dù đã tiên lượng được rằng chắc chắn tôi sẽ phát điên sau khi chia tay Win. Cảm giác hụt hẫng giống như thể đang tại vị trên một sợi dây chắc chắn bỗng dưng đứt lìa không kịp chuẩn bị. Người tôi chênh chao, cơ thể lao vun vút như đang rơi. Càng lúc càng sâu, mỗi lúc một nhanh không cách nào dừng lại được. Tôi đã mất phương hướng hoàn toàn.

Sau khi chia tay với Rozet, tôi tin rằng trái tim tôi đã quá yếu ớt để có thể chống chịu với tất cả. Tôi đề phòng hầu như mọi cử chỉ thân mật, một ánh mắt mời gọi yêu thương hay chỉ đơn thuần là một câu nói bâng quơ không chủ đích. Tôi đã trải qua những ngày tháng khủng khiếp nhất cuộc đời mà nếu như đã từng rớt xuống điện ngục, có thể tôi đã nghĩ rằng mình lại chết lần thứ hai. Thế mà Win đã đã ngoan cố đến với cuộc đời tôi, phá vỡ mọi tường rào phòng ngự. Một gã đàn ông, ôi, đó là một gã đàn ông. Điều đó dường như còn khó chấp nhận hơn tất cả. Khó chấp nhận và điên rồ như thể tôi đang ăn một chén chè pha với tương ớt vậy.

Vậy mà sau tất cả, Win đã an vị trong lòng tôi, đã là một phần cuộc sống này. Tự nhiên và gần gũi. Anh như thể đã ở đó từ rất lâu để chờ tôi nhận ra anh. Như thể một vị thần bảo vệ luôn theo sát bên cạnh tôi. Tôi bấu víu Win như một con cá mắc cạn bấu víu vào một vũng nước động sau mưa. Tôi cần bám trụ vào một cái gì đó, một ai đó nếu không tôi sẽ ngã quỵ vì bất kì thứ gì giữa cuộc sống chói chang này. Và người đó là Win của tôi. Tôi đã từng nghĩ như vậy đấy. Bởi một người dịu dàng và an lành đến thế, như một chiếc đồng cổ giá trị chuyên cần, một cái gối mềm mại đáng yêu không bao giờ có thể làm cho tôi đau đớn như những người khác trên cuộc đời này. Và tuyệt diệu hơn, anh là người duy nhất có thể thay thế mẹ tôi và khiến tôi hạnh phúc.

Nâu đã từng mắng tôi rất hung khi tôi thổ lộ với cậu ta chuyện của mình. Cậu quát, nắm cổ áo tôi và gần như đã đánh cho tôi tỉnh ra.

- Mày là một thằng ngu, một thằng điên và biến thái. Mày đang yêu một thằng đàn ông. Ôi thật là đáng xấu hổ. Một thằng con trai nôm bình thường như mày mà lại đi yêu một gã đàn ông. Khốn kiếp!

- Tao không yêu một gã đàn ông. Mà là tao yêu Win. Mày hiểu không? Tao không yêu đàn ông!

Nâu có hiểu không? Mọi người trên cái Trái đất này có hiểu một thằng điên như tôi đang nói cái chó gì không? Một hình hài, một giới tính quan trọng đến thế sao?

- Giả như có một ngày, người mày yêu bỗng hóa là con trai. Một giống đực với con c*c và hai hòn dái treo lủng lẳng. Mày còn yêu nó không? Nếu mày bỏ của chạy lấy người, chết tiệt thay, mày chỉ yêu cái thân xác gái gú của nó. Một cặp vú to đùng chảy xệ, một cái l*n ướt át nhếch nhác là những thứ mày cần à? Đó là tình yêu hả, con chó? Đó là tình yêu của mày đó hả? Tình yêu chả phải xuất phát từ những thứ bên trong hay sao? Bên trong không phải là sau lớp quần áo mày hiểu tao đang nói đến gì khi tao nhắc đến từ "bên trong" phải không? Vậy sao mày lại phán xét tao khi tao yêu một ai đó vì những gì ở bên trong họ chứ không phải là hình hài hiện hữu trước mặt? Sao mày không nhìn thấy tình yêu của tao mà chỉ thấy tao đang cặp kè với một gã đàn ông? 

Tôi đã mất dạy như thể để bảo vệ tình yêu của mình đấy. Nhưng hỏng rồi, đầu óc tôi hỏng rồi. Niềm tin của tôi cũng bắt đầu hỏng kể từ khi tôi nhìn thấy sự phản bội. Trên đời này, làm chó gì có tình yêu đích thật? Tôi đã sai lầm ngay từ khi bắt đầu. Bài học đến từ Rozet dường như chưa đủ...

Win- cái người tôi đã sùng bái, đã yêu thương hơn chính bản thân mình. Người tôi đã hy sinh cả sự tự trọng, dồn nén cái tôi vị kỉ đã thốt lên những lời như thế này:

- Anh đã lừa dối bản thân nhưng không thể. Anh đã cố yêu em nhưng không được. Anh xin lỗi em.

Ôi, chết mẹ anh đi! Đồ láo lếu khốn nạn!

- Anh ích kỷ quá phải không em. Chỉ vì dục vọng bản thân mà làm em ra nông nổi này... Mỗi lần gặp em anh rất sợ, mỗi lúc quan hệ xong anh lại cảm thấy rất điên rồ. Anh lại một lần nữa xin lỗi em.

Ôi, chết mẹ anh lần thứ hai đi! Đồ kinh tởm, bẩn thỉu!

- Đừng nặng lời nữa. Mỗi lần quan hệ với em anh còn muốn nôn hơn em nữa kìa.

...


Đó là lúc tôi muốn mình chỉ còn là một linh hồn trong suốt, không có tim để đập nhịp đau đớn, không có đầu óc để nghĩ suy, không có tai để nghe ngóng sự khinh bỉ. Tôi thật sự đã rất thất vọng khi sáng hôm sau thấy mình còn sống... Bạn đã bao giờ nhận những sự sỉ nhục từ người mình yêu chưa?

Tôi không biết cảm giác mà tôi hiện tại đang gặp phải là gì. Tôi không hận người đó nhưng cũng không hoàn toàn dửng dưng tha thứ. Chỉ nhớ đến phát cuồng. Chỉ là muốn chạy nhanh đến gặp mặt. Bạn đã bao giờ vừa hận vừa yêu một ai đó chưa?

Người tôi ôm ấp thương yêu, người tôi tôn sùng ngưỡng mộ bấy lâu. Người tôi nghĩ sẽ bảo vệ tôi khỏi cay đắng của cuộc đời này. Người đó đã thốt ra những lời như thế đấy. Nếu là tôi bạn có đau lòng không?

Vỡ nát cả rồi...

P.S Cảm ơn sự giả dối của anh vì ít ra nó cũng đã làm tôi hạnh phúc trong một thời gian dài.

         

4 comments:

  1. Chàng trai nhỏ, mong là cậu vượt qua

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Tôi là một chàng superman. Tôi không chịu bị gọi là "nhỏ" đâu nghe thật bất lực... :'(

      Xóa
  2. Thật là... chẳng biết thương xót bản thân gì hết.

    Trả lờiXóa

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena