22 thg 6, 2014

Hai mươi bảy ngày



Tối qua tôi mơ thấy Win. Lần thứ hai trong hai mươi bảy ngày qua gương mặt của anh lại xuất hiện trong giấc mơ của tôi. Lần đầu tiên, tôi mơ thấy mình đang ôm anh, đầu tôi rúc sâu vào khuôn ngực ấm áp đó mà ngủ an lành. Lần đó, thì tôi thức dậy mà vẫn còn ôm rất chặt chiếc gối ôm của mình. Lồng ngực trống trải đến đáng sợ. Tôi nhớ anh.

Cũng buổi sáng hôm đó, anh gọi điện cho tôi.

Lần này, tôi mơ thấy anh đang cười. Gương mặt anh sáng lên đẹp lạ lùng. Ba lần choàng thức giấc trong đêm mà nằm lại vẫn thấy nụ cười ấy. Không biết trong ba lần đó, lần nào anh xuất hiện thật và lần nào là do tôi cố ý tưởng tượng ra. Chỉ biết là lúc thức dậy, gối tôi ướt nước. Chắc tối qua có mưa.

Trước hôm nay một ngày, anh nhắn tin hỏi thăm tôi có khỏe không.

Ở chỗ anh sóng mất hoài. Anh phải ra thành phố Cao Lãnh mới có sóng.
Một tin nhắn vô nghĩa phải không bởi tôi chẳng hỏi thăm gì anh sất. Nó có phải có nghĩa là: anh nhớ em quá, anh phải cất công đi xa thế này để có thể nhắn tin cho em?

Tôi cảm thấy hoang mang.Với những gì anh đã thú nhận thì tin nhắn trên thật vô nghĩa. Rõ ràng là quá vô nghĩa. Một ý đồ tạo dựng khôn lanh. Một nước cờ sắp đặt của kẻ cao tay. Hoặc chỉ đơn giản là sự ngượng nghịu của người chủ động. Thôi thì nếu nghĩ mãi mà vẫn chẳng thể nào nghĩ ra thì tốt nhất là nên nghĩ đơn giản đi một chút. Anh ta là một gã điên. Thế thôi!

oOo
Hai mươi bảy ngày, tôi cứ đếm từng ngày như thế như một gã dở hơi rỗi rảnh, một con đĩ già đứng đường ế khách. Tôi không biết làm gì cả chỉ chờ cho ngày dài tàn đi và nhanh tay bóc đi tờ lịch của ngày cũ. Tôi thấy mình đáng kinh tởm khi tôi nghĩ về anh ta. Kinh tởm và nhục nhã vì đã nghĩ về một người như thế với sự ưu ái mà anh ta không đáng được nhận. Tôi đã nghĩ gì khi cầm điện thoại mãi suốt để chờ đến lúc anh ta gọi điện hoặc nhắn tin nhận lỗi và bảo rằng anh ta đã sai rồi. Tôi đã ngu tới nỗi tưởng tượng rằng mình sẽ bỏ qua tất cả và mọi thứ sẽ lại như xưa. Hạnh phúc vẹn nguyên như chưa hề đổ vỡ.

Nhưng chẳng có một tin nhắn hay cuộc gọi nào đến. Tôi như một thằng điên. Tôi công kích anh ta bằng hàng chục tin nhắn gửi và những cuộc gọi không ai bắt mắt. Tôi giống như một thằng gay lụy tình. Không giống mà thật sự là một thằng gay lụy tình. Sau đó, tôi lại thấy hối hận. Rồi tôi bắt đầu cuộc sống mới của mình. Tôi giống như bị thần kinh. Sau chuyện điên rồ tôi lại trở về bình thường và vui vẻ. Tôi đi xem phim với bạn của tôi, tôi ở nhà nấu ăn cho mẹ, tôi đi trồng rau... tôi thấy mình thanh thản và không nhớ anh nữa.

Những lúc tự dưng nhớ anh đột xuất, tôi một mình vòng quanh thành phố rồi ngồi cả đêm trong cửa hàng tiện ích đọc sách và thỉnh thoảng trò chuyện với chị nhân viên trực ca đêm cùng tuổi. Có một hôm đến gần sáng, một gã đàn ông người Pháp say mèm bước vào quán. Gã tên là Jonah, gã nói chuyện rất điên và gã gọi tôi là "doll man". Và khi tôi bỏ ra về, gã trêu chọc với theo và gọi tôi là "pê đê". Và tôi buồn suốt ngày hôm đó. Gã gọi tôi như thế là bởi vì trên bàn tôi có một con búp bê đồ chơi của một bé gái bỏ quên hay trên mặt và điệu bộ của tôi đã hiện rõ ra những điều như thế? Nhưng từ lúc đó trở đi, tôi không đến cửa hàng tiện ích để ngồi suốt đêm nữa.

Rồi anh nhắn tin. Nó giống như trò chơi rút gỗ. Tin nhắn của anh làm mọi thứ tôi cố gắng sụp đổ. Tôi lại phát điên. Tôi lại nhắn tin và gọi cho anh, không dày đặc như lần trước nhưng dai dẵng. Không một tin nhắn hay cuộc gọi nào được đáp trả. Tôi thấy mình thật ngu ngốc. Sao anh làm thế với tôi? Tôi tựa hồ như một thứ đồ chơi giá rẻ, thích thì anh tìm đến và thấy rắc rối phiền hà thì bỏ đi không một chút bận tâm. Tôi nhận ra anh đã cho tôi một bài học thật lớn: Không phải thứ gì trên đời này cũng dùng tình cảm chân thành để đối đãi. Sự hào phóng đó nên để dành cho những người xứng đáng. Nhưng biết ai là xứng đáng? Đó hẳn là cần một quá trình dài để tìm ra câu trả lời. Vậy nên, đừng chết vội. 

P/S Dạo này, tối nào tôi cũng phải ngủ chung với cái vòng tay Win tặng mới thấy an tâm. Tôi nghĩ mình đang có vấn đề về tâm lý. Tôi không muốn đến gặp bác sĩ hoặc uống thuốc. Tôi ước gì có thể gặp một người đủ tin tưởng để kể hết đúng câu chuyện của cuộc đời mình chứ không phải là dùng một cô gái nào đó để thay thế cho kẻ khốn nạn. Và bạn bè xung quanh thì cứ bán tín bán nghi về độ tin cậy của câu chuyện. Thật tệ, ngay cả khi thất tình và bị đối xử tệ bạc, tôi cũng không thể trải hết lòng mình ra để nhận lời khuyên và an ủi.
 

13 comments:

  1. Thiệt muốn cốc cho cái đầu khoai của cậu một cái quá chừng...!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Tại sao chị lại có cái ước muốn quái đảng như vậy? :(

      Xóa
    2. Hè hè, ai bảo đầu cậu là đầu khoai. Mà sao cậu vẫn không chịu ghi đúng chính tả nhỉ? =.=

      Xóa
    3. Chị Sonata này, chị nghĩ tôi đã làm sai điều gì ( trừ lỗi chính tả) trong cuộc sống của tôi?

      Xóa
    4. Nếu cậu có làm gì sai thì chắc chỉ có mỗi cái điều tôi đã từng nói thôi, chả biết tử tế với bản thân gì cả, có lẽ chính điều này mới kéo theo một đám hầm bà lằng mấy thứ không vui khác... :| Còn lại thì, theo một nghĩa nào đó, tôi thấy cậu hành động tốt đó chứ, tỉ như việc đính mấy cái ghim màu trên quần jeans chẳng hạn :))

      Xóa
    5. Trong mắt chị Sonata tôi giống một thằng dở hơi thế cơ à? Tôi buồn đấy. :'(

      Xóa
    6. Ơ thế muốn như nào? :"(

      Xóa
  2. Tôi đã từng ước được nhìn thấy người mình yêu trong mơ giống cậu. Nhưng tôi chưa bao giờ được thấy.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Có lẽ chị chưa từng thức dậy sau những giấc mơ ấy nên mới ước như vậy...

      Xóa
  3. Cho Cua được làm bạn vs Khoai Tây nhé!!!

    Trả lờiXóa
  4. Có 27 ngày điên điên mà đòi làm supperman gì chứ

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Thế thì tôi làm supergay siêu dễ thương và đẹp trai vậy lêu lêu

      Xóa

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena