18 thg 1, 2013

Lời trần tình số 20

"Phải những ai đã từng đi qua thương nhớ mới biết cô đơn là thứ ta chưa bao giờ muốn chọn..."
...

Có người nói với tôi rằng "Ai cũng có những chuyện đau buồn của riêng mình hơn thua nhau là biết tiết chế nó mà sống". Tôi thấy họ nói đúng, vậy nên tôi không việc gì phải đeo bám nỗi đau buồn của mình mãi như thế trong khi những người khác đã vứt bỏ nó đi và bắt đầu sống tốt cả rồi...

Tôi vừa bước sang tuổi mới của đời mình cách đây không lâu, cảm giác tuyệt như vừa thoát khỏi ngục tù u tối của những nỗi đau bất diệt và bước sang một thế giới mới mẻ tươi sáng hơn. Tôi như một cậu thanh niên sung sức đang dang tay hưởng gió trời giữa lòng một cánh đồng hoa hướng dương ngút ngàn vàng ươm. Gió phả vào cơ thể sung mãn làm mát rượi những thớ thịt nóng rẫy, nhầu nhĩ. Tôi thấy yêu đời phơi phới trở lại...

Sự tràn trền nhựa sống này có lẽ bắt nguồn từ một sự giác ngộ mang tính phi thực và hơi mơ hồ... Như một con tàu cả nể bất thần lệch khỏi đường ray đi tìm thế giới của chính mình bất chấp những luật lệ xưa nay. Tôi thấy hạnh phúc khi hàng ngày được nghe những lời dịu ngọt và những vỗ về quan tâm của một ai đó đang đứng giữa thế giới khác xa với thế giới thực tại phũ phàng. Tôi không phủ nhận rằng đã có đôi lúc tôi cảm thấy cái thứ tình cảm đó nhớp nháp và kinh tởm. Cảm giác như một người đang cố tọng vào họng mình một miếng thịt sống nhăn đã trương sình và bốc mùi ôi thối thu hút ruồi nhặng.

Tôi thề rằng, có đôi lúc trong mơ hồ, tôi thèm khát một bờ môi mềm mại, mọng căng như một trái dâu tây, không phải của ai khác mà là của chính người con gái tôi yêu. Không phải của một người thuộc thế giới ẩn nấp trong những lớp mặt nạ hoàn hảo của sự lừa dối, trốn tránh ánh nhìn kinh tởm của những người sống bình thường còn lại. Không phải là cố chờ đến nửa đêm chỉ để được nhận một cuộc điện thoại chóng vánh hỏi thăm sức khỏe kéo dài không quá 5 phút đồng hồ. Không phải là cảm nhận sự rụt rè, cố nghe giọng nói nhỏ thó từ đầu dây bên kia khi đôi mắt lim dim mơ màng liên hợp với nhưng tràng ngáp liên tu bất tận.

Tôi biết rằng sự bất chính của mình rõ ràng hơn hết thảy những sự bất chính hàng ngày tôi vẫn bắt gặp của người khác. Nhưng cảm giác ấm áp đã che phủ tất cả những nỗi lo sợ đang định hình càng ngày càng dày đặt. Rồi tôi thấy buồn cười quá chừng khi những con người tự cho mình cái quyền được nghĩ rằng họ sống trong một trạng thái bình thường đang cùng nhau gầy dựng yêu thương kia, trong cái số người tay trong tay đó có bao nhiêu người thật sự đã biết thế nào là tình yêu? Tôi cười vào những người mà bản mặt đang trang điểm cái thứ nhan sắc mà người đời nhìn vào cảm thấy thèm thuồng và ưa chuộng kia. Tôi thấy kinh hãi họ quá khi họ xem tình cảm như bọt bèo và mỗi mối tình đi qua chỉ để làm dày lên bộ sưu tập về sự nhẫn tâm của chính họ và đau thương của người khác. Ấy vậy mà những con người đó, đã tự cài đặt cho mình một bản mặt khinh khỉnh và một bộ óc lạnh tanh thiếu sự thấu hiểu để đi phán xét mảnh tình thật lòng con con của người khác là rác rưởi. 

Tôi không phải là một kẻ lệch lac nhưng chính những khát khao được yêu thương và yêu thương đã bẻ cong tôi cho lệch lạc. Tôi chẳng màng về việc đó, miễn là tôi tìm thấy những yêu thương thật sự chứ không phải là những mảng bám hôi thối trương mùi vật chất. Miễn là tôi thấy hạnh phúc thật sự chứ không phải là tiếp tục dày vò thân xác mình với những đau thương lỡ loét. Miễn là tôi thấy sự quan tâm xuất phát từ đáy lòng chứ không phải là những ánh nhìn lạnh đến đông cứng của chính người tôi thương nhớ. Ai đó bảo tôi điên rồ, hay bệnh hoạn cũng được nhưng tôi thà nhận được một cái ôm siết chặt còn hơn đau đớn ngoái nhìn một cái khoát tay hờ hững. Chưa hẳn là yêu vì tôi cũng ngỡ người ta tìm đến tôi cũng chỉ khỏa lấp cái nỗi trống trải đang hoành hành họ từng đêm về một mối tình đau thương không tròn vẹn. Hai nửa mảnh tình tả tơi nương nhờ sự ấm áp yếu ớt của nhau mà tồn tại. Tất cả cũng chỉ vì sự đặt để tình cảm không đúng chỗ dành cho những người con gái.

Không ai bảo nhau nhưng tất cả đều biết rằng chuyện này rồi sẽ kết thúc mà chẳng đi đến đâu và sẽ dứt ra khi một trong hai tìm được một bến đổ mới cho những yêu thương "bình thường" của chính mình. Vậy nên, xin làm ơn hãy hiểu cho chỉ vì quá cô đơn mà thành ra như thế...


13 comments:

  1. Chiều sớm. Tôi vào blog. Trong danh mục bạn bè tôi thẽo dõi, bài viết của cậu được viết cách đây 17 phút. Thấy tiêu đề là''Lời trần tình số 20''. Tôi đã định sẽ ko vào đọc nó. Bởi tôi sợ lại phải đọc 1 bài tương tự như''Lời trần tình số 19''. Nhưng mà sự tò mò đã thúc đẩy tôi vào đây.

    Tôi nghĩ, trong suốt thời gian ở đời, ai mà chẳng có lúc cô đơn. Nhưng cơ bản là chúng ta phải chống chọi, đối xử với cái cô đơn đó như thế nào, chứ ko phải là việc cớ vào cái cô đơn đó để ''Tôi không phải là một kẻ lệch lac nhưng chính những khát khao được yêu thương và yêu thương đã bẻ cong tôi cho lệch lạc''.

    Trần gian là cõi tạm. Thượng đế đã đẩy chúng ta vào cõi tạm như thế để thử lòng chúng ta, vậy sao chúng ta ko chứng minh cho thượng đế biết ta mạnh mẽ và vượt qua tất cả các thử thách mà ông ấy ban tặng nhỉ.

    Cuối cùng, tôi chúc cậu, 1 buổi chiều ko ấm.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nếu như bạn đã bị chôn vùi quá sâu trong những thương nhớ và đau đớn...

      Nếu bạn đã để mất 3 năm của cuộc đời mình chỉ để đặt một câu hỏi vào mỗi sáng rằng "Mình đã làm gì nên tội?" và trằn trọc mỗi tối chỉ để tìm ra câu trả lời cho sự kết thúc một mối tình...

      Nếu bạn đã từng trải qua khoảng thời gian nhìn người mình yêu thương nhất trong tất thảy tay trong tay với một kẻ khác ngay sau khi nói lời kết thúc với bạn không lâu và chẳng thèm mảy may để tâm xem người mình từng yêu sống chết thế nào...

      Nếu bạn bắt đầu một mối tình mới và hoàn toàn tin vào sự màu nhiệm của tình yêu sẽ chữa lành mọi vết thương dù là khó chữa nhất nhưng chính nó lại giết chết bạn thêm một lần nữa khi nó chỉ vừa mới tượng hình...

      Nếu bạn cảm thấy sợ cái cảm giác đứng giữa một đám đông đúc người mà chẳng thể tìm ra một bàn tay, một hơi ấm quen thuộc, đắm mình trong những quyển sách chỉ để cố thoát khỏi cảm giác nhớ nhung đến điên cuồng một người con gái.

      Nếu như bạn đã từng thấy tim mình như nhói đau khi nghe một ai đó nhắc đến một cái tên, tìm mọi cách để gián tiếp tìm hiểu sao người ấy sống ra sao và âm thầm đứng từ xa ngắn nhìn một khuôn mặt vừa khiến mình căm hận lại vừa khiến tim mình như rĩ máu...

      ... thì việc gì bạn cũng sẽ làm chỉ đế thoát khỏi những cảm giác đó.

      p/s: Nhưng bạn phải là chính con người tôi kia thì mới chấp nhận sự lệch lạc khủng khiếp này như một sự giải thoát cho mọi bế tắc.

      Xóa
    2. Việc đi vào con đường lệch lạc đó khiến cậu đỡ hơn phần nào?
      Cậu nhận ra đó là 1 lệch lạc mà vẫn lao đầu vào đó để rồi kết quả có đau thương hơn những lần trước cậu cũng sẽ chấp nhận, và rồi cậu lại đi tiếp con đường lệch lạc đó, đi nữa, đi mãi để lấp đầy những khát khao được yêu thương?

      Xóa
    3. Tôi đã lường được cả những hậu quả có thể xảy ra nhưng tôi không lường được những khát vọng yêu thương của bản thân mình. Nhưng tôi đã và đang cố không để mình lấn sâu vào. Tôi biết mình đang làm gì :)

      Xóa
  2. Suốt hơn một năm qua tôi đã luôn phải nhớ đến người tôi yêu thương với mớ câu hỏi: ''Mình đã làm gì sai? Mình có điểm nào chưa đủ tốt?''

    Người tôi yêu lúc chuẩn bị sẵn mọi thứ để chia tay tôi đã tay trong tay với người khác. Và nhẫn tâm bỏ tôi lại một mình ở giữa con đường đầy kĩ niệm ngọt ngào.

    Lúc vô tình gặp một người khác tưởng chừng như đó là người duy nhất có thể chữa lành mọi vết thương mà người cũ để lại. Buồn cười hơn nữa là cả hai đã dần có tình cảm với nhau mới phát hiện người đó đã có Vợ.. Vậy mà vẫn tàn nhẫn trêu đùa với một con nhóc như mình.

    Khi đọc những dòng này.. Tôi đã tự xâu kết lại khoảng thời gian mà mình đã trải qua. Tất nhiên, nó không hoàn chỉnh... Nhưng cậu đã khiến tôi biết hóa ra mình vẫn còn khao khát một niềm Hạnh phúc. Tôi đã thật sự sợ hãi, ngay cả chút niềm tin cũng không còn đã từng đinh ninh rằng cả đời này cũng chẳng đến với bất kì ai nữa... Nhưng dù là như vậy, trái tim tôi vẫn đang bỏng cháy và khao khát thứ tình yêu vô thường không tồn tại trên thế gian này.

    Cám ơn cậu !

    Cuối tuần ấm nồng..

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nếu nhận ra mình còn chút yêu thương, hãy ban phát nó cho những người cần nó...

      Xóa
  3. Lâu không ghé, lại bỗng thấy cái góc này là lạ, nhiều cảm giác mới mẻ quá.... chà...!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Vậy thì chị hãy đến thăm tôi thường xuyên hơn nhé :))

      Xóa
    2. Thường xuyên thì mau chán, so với việc đó thì cảm giác mới mẻ vẫn hơn.

      Xóa
    3. Vậy thì chị phải nêm thêm một chút cảm tình rồi

      Xóa
    4. Cảm tình hở, ừ, đó là thứ mà lâu nay ít cho, nhưng hễ mỗi lần cho thêm là lại thành ra mặn. Xem ra mình là tay nấu ăn tồi rồi. Chậc...

      Xóa
    5. Bó tay, gì cũng nói được _ _"

      Xóa
    6. "Bó tay, gì cũng nói được "

      Like câu này! :)) *bệnh fb* :))
      Chỉ định nói vậy thôi :">

      Xóa

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena