13 thg 4, 2013

Có quà từ Angola

Chúng ta trở về trên con đường, mà biết không cách nào có thể đi lại từ đầu.
...
Đừng cười, đó là một đất nước đáng yêu với những con người khác màu da. Tôi chưa từng được đến đó nhưng Nexuba bạn tôi thì đang ở đó. Tôi không hay hỏi cậu về việc cậu đang làm ở đất nước xa lạ nằm tận Phi châu nhưng Nexuba có vẻ thích ở đó với một cơ ngơi do cậu làm chủ. Bạn tôi hạnh phúc thì tôi cũng hạnh phúc.

Suýt nữa thì tôi đã để lỡ mất món quà của mình nếu như không phải vào phút giây rảnh rỗi nhất đời tôi lọ mọ đăng nhập vào hộp mail cũ. Có quà từ Angola! Có quà từ Nexuba! Thật là tuyệt! Tôi thấy mình tội lỗi vì đã bỏ rơi cậu bạn đáng yêu ở một nơi xa xôi và phắn đi mất mà không để lại địa chỉ để bắt nhịp liên lạc với nhau.

Mail gửi từ tháng 7 năm 2012, đúng ngày tôi thi đại học, trong mail bạn tôi chẳng viết gì nhiều chỉ là vài dòng chữ kèm theo một bức ảnh...

Chắc hẳn, Nexuba của tôi vẫn nghĩ rằng tôi sẽ theo nghiệp nhà giáo, gõ đầu những đứa trẻ ở một vùng đất xa xôi nào đó như tôi đã bộc bạch với cậu. Nhưng tiếc là tôi đã rẽ theo hướng khác, tiếc là tôi đã không có dũng cảm để tiếp tục cái ước mơ rồ dại của mình. Tôi là một thằng mất dạy, bại hoại tâm hồn sao tôi có đủ khả năng để dạy những đứa trẻ, những thiên thần của thế giới này cơ chứ. Chết tiệt, tôi không làm được!

Bức ảnh này thật đẹp, thật lòng đấy! Nó làm tôi nhớ mình của ngày xưa quá, nhớ cái ước mơ trở thành một thầy giáo vùng cao và tôi cũng thấy nhớ Nexuba, anh bạn của tôi nữa...

2 comments:

  1. Không có ước mơ nào là rồ dại đâu cậu nhóc! Ước mơ đó của cậu đẹp mà!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Thế à? Nhưng tiếc là tôi đã không theo đuổi nó đến cùng...

      Xóa

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena