Sau khi mua cả mớ nguyên liệu về, tôi đứng giữa bếp lúng ta lúng túng. Thế bây giờ mình nên ngâm bún khô hay luộc nó trước khi bật bếp lên xào nhỉ? Không nhớ ra câu trả lời, tôi gọi cho mẹ cầu cứu. Mẹ tôi ở bên kia màn hình, đèn phòng tối ôm chuẩn bị đi ngủ khi chưa đến 7 giờ tối. Đèn màn hình hắt ánh sáng vào mặt mẹ tôi lem luốt, khiến mẹ nheo mày: thế bây giờ con đã có gì trong tay?
Vậy là sau 15 phút hí hoáy với công thức mẹ dạy, tôi có một đĩa bún xào cải nồi to ứ hự và một đĩa rau xanh mơn mởn - lá cải bèo khéo còn to hơn cả mặt người. Tôi cũng tự pha một chút nước mắm để chấm cùng. Mấy đứa thèm điên thèm khùng như tôi nghĩ cũng khéo tay...
Hồi tôi còn nhỏ và bà tôi còn khoẻ mạnh, nếu trưa đến mà không biết ăn gì, bà sẽ nấu món này. Bún khô không bao giờ thiếu trong kệ bếp của bà, còn khóm rau xanh ngoài vườn tươi ngon đến nỗi có thể tự mời gọi người ta ra hái vào ăn. Bún xào của bà không có cải nồi vì bà bảo cải nồi làm các khối u phát triển.
Bà tôi thao tác chậm lắm, tuổi già và bệnh tật khiến bà ít khi bước vào bếp. Nhưng nếu là bữa trưa có tôi cùng ăn, bà sẽ cố. Tôi nhớ, để làm ăn món này, bà cháu tôi mất gần một tiếng đồng hồ. Bà thì nấu, tôi thì nếm thử. Tôi luôn là chiếc lưỡi nếm tài ba của các món ăn của bà.
Giữa trưa nắng chang chang như thổi lửa, bà đặt đĩa bún lên chiếc mâm đồng đã thủng lỗ chỗ, mớ rau sống để trực tiếp lên mâm. Món ăn dân dã đến nỗi ngửi được mùi nghèo phảng phất trong căn nhà lá đã quá cũ kỹ. Nhưng thường thì món gì gắn với chữ nghèo cũng rất ngon.
Bây giờ ngồi ăn món một cũ, vị cũng đôi ba phần giống bà mình năm nào chỉ khác nỗi đã lớn khôn già cỗi và lủi thủi ăn một mình...
0 comments:
Đăng nhận xét