22 thg 11, 2012

Hmm


Một nơi để đến và sự ra đi đó là những gì tôi cần lúc này.
...

Chả biết tối qua tôi ngủ kiểu gì nữa mà sáng ra cái đồng hồ báo thức đã làm một cú rơi tự do từ hồi nào nằm chõng chơ dưới nền gạch lạnh. Quờ quạng tìm điện thoại thì mới hay đã là giờ nắng lên, vậy là muộn mất một buổi học...

May quá, mẹ tôi đi tập thể dục với mấy bà bạn chưa về, lật đật leo xuống giường tìm cái gì đó bỏ bụng rồi vọt ngay ra đường. Mẹ mà biết lại ngủ dậy trễ làm muộn giờ học thì chỉ có nước cạo đầu tôi ra thôi. Mẹ mà giận lên thì còn đáng sợ hơn cả tận thế ấy chứ. 
Tôi khai quật được trong tủ lạnh mẫu bánh bông lan ăn dỡ tối qua, một bịch sữa tươi nữa quá đủ cho một buổi sáng thảnh thơi đẹp trời. Phát hiện ra chiếc tất bị đè dưới chồng báo cũ sau gần 6 phút lục lọi mọi ngõ ngách. Tôi rời nhà 30 phút sau đó, cố tình đi hướng ngược lại thường ngày để tránh trùng đường mẹ về. Đầu mông lung nghĩ ngợi mà chẳng biết phải đi đâu, đến trường giờ này thì rõ không phải là một ý hay cho lắm.

Giá như còn thằng bạn thân, thể nào nó cũng quân sư cho một chỗ lý tưởng hay ngồi đợi cho đến lúc nó cúp cua đi cùng. Không còn ai bên cạnh, tự dựa dẫm vào cái bản năng dò tìm của một thằng mù đường trong một mớ những kí ức đã qua, chỗ nào vui chỗ nào hay lui tới nhất ắt hẳn đều có trong đó như một trang Google Maps. Thế là chân rảo bước xuống một nhà sách nằm trên đường 3 tháng 2. Ừ, đời tôi chỉ biết trốn vào sách mà thôi.

Tôi đi quanh một vòng, chỗ này quen thuộc đến mức chẳng cần nhìn bản chỉ dẫn cũng biết quầy nào bán sách nào. Vào giờ này, thì khó lắm mới bói ra được một bóng người đến tìm mua sách ở đây. Thế nên tôi đủ không gian trống để đặc biệt chú ý đến một cô gái nhỏ nhắn đứng đắn đo giữa hai quyển sách. Chóc chóc lại lật từng trang với vẻ tiếc nuối ghê lắm, "mua quyển nào đây trời ạ nên mua quyển nào đây" chắc hẳn là những suy nghĩ đang đánh nhau trong đầu của cô gái ấy. Trong một thoáng, tôi đã tưởng đó là em trong một lần hiếm hoi cùng tôi đi chọn thiệp cho Giáng Sinh. Buồn cái gì đâu...

3 tiếng đồng hồ vùi mình ở một góc cùng với quyển sách tôi chọn làm người bạn tình. "Mọi điều ta chưa nói" của Marc Levy vơi đi một nửa, tiếc nuối đóng quyển sách lại để ra về lòng tự hỏi liệu một ngày nào đó em có sẵn sàng bới tung cuộc sống của mình lên chỉ để tìm những kí ức tưởng đã lãng quên về tôi hay không. Tôi thì vẫn ở đây, thời gian thì trôi qua vùn vụt và những kí ức ít ỏi của chúng ta chắc hẵn sẽ phai mờ theo, liệu một ngày nào đó em có sẵn sàng tìm lại?

Tôi thật không nhớ ra nổi rằng tôi đã tiêu tốn bao nhiêu thời gian chỉ để nhắc nhở bản thân mình rằng em đã ra đi và yêu một người khác. Tôi đã không nhớ nổi những cảm giác thôi thúc muốn tìm một nơi nào đó đủ yên tĩnh để ngủ suốt ngày dài không mộng mị về hình bóng của em và thèm khát muốn thức dậy và quên đi tất cả. Cũng không thể nhớ nổi đã bao nhiêu lần tôi tự ngộ nhận với bản thân rằng đã quên sạch tất cả và cũng là lúc đau đớn nhận ra chẳng quên được bất cứ thứ gì. Và tôi vẫn cứ sống và nhớ trong vô vọng. Chẳng ai bắt tôi phải như vậy ngay cả em cơ mà.

Tôi rời khỏi nhà sách đúng giờ hết tiết thứ 5. Leo vọt lên xe buýt và bất ngờ khi phát hiện cô bạn nhỏ người đã sẵn sàng ngồi cạnh hàng giờ đồng hồ với tôi chỉ để nghe một bản nhạc không hề có trong tiềm thức đã ngồi ở đó tự bao giờ, một mình và toát ra một vẻ cô đơn chưa từng có. Chúng tôi lại ngồi chung với nhau, không huyên thuyên nhiều chuyện chỉ ngồi và cố ngắm nhìn đường phố và dòng xe hối hả. Bất ngờ rẽ phải, đầu của cô bạn nhỏ tựa vào vai tôi. Cô ấy ngủ từ khi nào ấy nhỉ? Một cảm giác ấm áp chợt len lỏi trong tôi, có cái gì đó thật kì lạ ở cô gái này khiến cho tôi muốn được che chở.

Cô ấy ngủ thật hiền, dĩ nhiên là trên vai tôi, suốt chuyến xe...

0 comments:

Đăng nhận xét

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena