28 thg 12, 2012

Đi tìm chốn không người


Xin chào, tôi là Khoai Tây và tôi đến từ một thế giới không có những nụ cười.
...

Tối nay, tôi sẽ lên đường bắt đầu cho một chuyến hành trình kéo dài 5 ngày, cảm giác háo hức như một đứa trẻ chờ đợi phép mầu từ những điều ước ngày sinh nhật, tôi nôn nóng muốn đến với thế giới khác lạ nơi tôi chưa từng đặt chân trước đây. Tôi thèm được hưởng một bầu không khí tự do tự tại quá chừng, nơi không có những cảnh vật hàng ngày chạm mặt, quen thuộc đến ngán ngẫm và những khuôn mặt mà hễ nhìn thôi cũng đủ để bỏ bữa suốt hàng tuần liền...

Chuẩn bị ba lô với vài bộ quần áo cũ, ắp lẫm đồ ăn, một chiếc máy ảnh, vài ba đồng tiền lẻ,... tôi nghĩ với một mình mình như thế là đã đầy đủ lắm rồi. Những lần đi trước, còn sơ sài và tệ lậu hơn ấy chứ.

Có một chuyến du lịch, cảm giác thật khó tả, một sự sung sướng chảy rần rần trên từng mạch máu kèm theo đó là vài ba cơn buồn nôn và một tẹo cảm giác lo sợ vẩn vơ. Thật chẳng may chút nào nếu như trước một chuyến đi dài, người ta luôn có cảm giác rằng mình sẽ gặp nguy hiểm, rằng chẳng may xe lao xuống vực thẳm vun vút và mình chẳng thể đến nơi mình muốn đến nữa...

Tôi nghĩ sẽ chẳng có chuyện gì đâu, rồi tôi lại nghĩ, nhỡ như có chuyện đó thật, rồi tôi lại lo lắng... Bản tính tôi thế đấy, hay suy nghĩ và tưởng tượng hung lắm, toàn chuyện chẳng lành lặn gì. Haizz...

Tôi nghĩ, linh cảm là cái gì đó hơi mơ hồ và không thực nhưng đôi khi nó đúng, theo một cách nào đó, ai mà biết được! Thế là tôi sắp xếp cho ổn thỏa mọi việc, tôi chuẩn bị hết mọi thứ, chuẩn bị cho một chuyến hành trình mới mẻ hay là chuẩn bị cho một cuộc vượt tẩu chạy trốn cuộc đời bản thân tôi cũng không rõ. Chỉ biết, có một sự nôn nao và buông xuôi bất lực.

Tôi đã không định viết ra hết những mớ bồng bông vây bủa trong đầu trước chuyến đi này, chỉ thấy nếu như tôi trở về bình yên tôi sẽ chia sẻ nó cho tất cả như là một câu chuyện vui nhưng nếu lỡ đâu nó là sự thật, và tôi kịp viết ra, tôi cũng đã chứng minh cho mọi người rằng linh cảm của mình cũng không tệ. Nếu như, nếu như thôi nhé, nêu điều thứ 2 trở nên là sự thật mà tôi không kịp nói lại với bất kì ai, cũng hy vọng những dòng chữ này như một lời chia sẻ, một lời nhắn gửi đến những người vô tình lạc bước vào chốn này, rằng tôi đã sẵn sàng, tôi đã hoàn toàn chấp nhận sự an bày của số phận, hoàn toàn mãn nguyện, hoàn toàn chịu trách nhiệm và không hối tiếc chi hết.

Vài dong thế thôi rồi tôi xách ba lô lên và đi, cố gắng thưởng ngoạn cho bằng hết cuôc hành trình này, rồi tôi cũng sẽ trở về an toàn như mọi lần thôi ấy mà. 

... nhắc lại nhé, chỉ là một chút lo sợ vẩn vơ thôi...

0 comments:

Đăng nhận xét

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena