31 thg 10, 2012

Wake up me when September comes...


Con người giết thời gian mỗi khi họ nhàn rỗi nhưng không biết rằng, thời gian giết họ mỗi khi nó đang trôi.
...

Không thể tin được! Rõ ràng là tôi đã bỏ lỡ điều gì đó rồi, nó có thể là một cái đồng hồ, một vài tờ lịch hay những thay đổi trên màn hình điện thoại chăng? Có lẽ một trong số chúng đã làm biến mất một khoảng kha khá thời gian của tôi. Không lý nào có chuyện, tháng 10 qua nhanh một cách vội vã như thế. Nhanh đến mức tôi chẳng kịp nhớ ra rằng trong suốt 31 ngày qua tôi đã làm được gì hay chỉ toàn là ăn và ngủ...


Trời ơi, không thể nặn ra nổi một điều gì đó nhắc nhớ cho tôi rằng tôi đã tồn tại suốt một tháng qua. Trong mớ hỗn độn những tập tin trong đầu, tháng 10 rõ là đã bị virus ăn mất tiêu rồi. Cố lắm thì chỉ lượm lặt được một vài chi tiết vô nghĩa về ngày 16, bão, thằng bạn thân và hết. Như thế, nó có nghĩa rằng tôi đã đi xuyên qua thời gian một cách vô thức(?!). Rằng tôi không còn nhớ ngày 16 là sinh nhật người tôi yêu, bão Sơn Tinh hoành hành khắp các tỉnh miền Bắc và quên đi thằng bạn thân đã làm trò mèo khiến tôi như muốn nổ tung. Hờ, thế là chả còn nhớ gì nữa rồi...

Hmm, bữa tối hôm nay chả ngon tí nào, tôi phải cố dữ lắm mới nghiền nhỏ được mớ thứ ăn có trong chén ra và cho vào bụng. Vậy thì cái quái gì đang khiến cho tôi có cảm giác no đến không thở nổi thế này?

Ở cái nơi mà người ta dạy cho tôi rằng một cái bao tử teo tóp đang treo ở trong đó, bữa tối của tôi đang làm cho nó rục rịch phát ra liên tiếp hàng tràng âm thanh nghe như tiếng bước chân xung trận trong MV mới của Fun, cái bài Some nights ấy.

Cảm giác nhộn nhạo muốn ói thì chực chờ như thể chỉ cần một một cái công tắc ở đâu đó là nó sẽ tuông trào ra như dung nham núi lửa mà không một câu lệnh nào có thể ngăn nó dừng lại được. Và tôi thề là nếu như tôi không bất giác sờ vào hạ bộ thì không khéo tôi đã nghĩ rằng mình đang có thai. Chết tiệt thật!

Thật là buồn khi mang chuyện bệnh tật đi nói với mẹ và chỉ nhận được một từ "Đáng!" như tát vào mặt và một tiết mục tổng sỉ vả về chuyện ăn uống điều độ, nhịn ăn và mì tôm các loại blah blah blah

Thử đoán xem, khi ngày đầu tiên của tháng 11 bắt đầu, tôi có thể đi học với bộ đồ lòng trục trặc này không?

0 comments:

Đăng nhận xét

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena