4 thg 10, 2012

Sống


"Sống là bổn phận trời dúi vào tay, cầm thì khổ mà không cầm thì áy náy"
...


Vào thời gian này, một ngày thật ngắn... Bởi vì chỉ cần tôi quay ra rồi quay vào, ngày đã trôi qua một nửa, một nửa ngày còn lại có làm việc gì cũng không xong. Tôi tự cho mình có cái suy nghĩ như vậy nên hay thả người trên chiếc giường ấm và thưởng thức cảm giác được làm một con mèo cưng.

Không còn một cảm giác nặng nề nào có thể kéo tôi xuống đáy sâu vực thẩm của nỗi sợ hãi về sự thất bại ê chề và cảm giác cô đơn vô cùng. Không còn phải cố đặt ra cho mình những quy tắc chết tiệt nhằm ép uổng bản thân vào những khuôn khổ, tỉa tót lại chút ngang bướng và hợm đời để cố làm cho mình trông gần giống với tiêu bản của một bức tượng Hy Lạp cổ đại mà bất cứ một người nào khi nhìn thấy cũng thán phục và đố kị.

Còn gì sung sướng hơn khi con người ta biết được rõ ràng nhất mục đích sống của cuộc đời mình là gì, sống ra làm sao, làm cách nào để đi đến mục đích cao cả đó và con đường nào có thể đưa họ đến đích đến mà họ hằng mơ ước. Tôi thấy mình thật hạnh phúc, đó là cái cảm giác hạnh phúc mà lâu lắm rồi tôi mới bắt lại được, nắm chặt nó trong tay, cảm nhận từng ngày trôi qua một cách mượt mà trong sự hân hoan vui sướng nảy mầm trên từng mảnh vỡ tâm hồn. Cảm thấy mình không còn là một cỗ máy già nua mang bộ dạng của một con robot thời hiện đại, nặng nề vác cái vỏ bộc quá khổ cố lê bước đi qua ngày này đến ngày khác.

Mới hôm qua, tôi gặp một người bạn cũ trên xe buýt, cậu ấy hỏi tôi về cuộc sống hiện tại. Khi tôi vui vẻ nói ra quyết định của mình cho cậu ấy nghe, chép miệng lắc đầu, cậu ấy nói với con gấu bông treo cặp của mình:

- Lại một người không biết bằng lòng với số phận.

Tôi cười, phớt lờ câu nói của cậu ta, đeo lại tai nghe và lắc lư cùng giai điệu của một bài nhạc mới. Lòng tự hỏi, số phận là gì mà phải an phận sống với nó? Số phận chẳng qua cũng là một từ được tạo thành từ 6 chữ cái, trang điểm thêm bằng vài cái dấu câu được con người phát ra thành tiếng và cố đánh vần để viết lên giấy. Một thứ trừu tượng như vậy và hoàn toàn không có khả năng gây hại trực tiếp thì chẳng có lý gì mà tôi phải sợ, phải e dè, phải chấp nhận sống như một một tên nô lệ.

Mà ai đời lại đi làm nô lệ của số phận mình?

Nói cho ngay, tôi cũng chẳng mặn mà với cuộc sống này cho lắm, sống với tôi là một cuộc chiến dài chống lại những nỗi sợ hãi vô hình và những nỗi cô đơn hữu hình hiện diện khắp mọi ngõ ngách. Với tôi, sống đơn giản là giương mắt nhìn xem thượng đế ưu ái đến cỡ nào và bao giờ thì Ngài cho tôi chết. Nói như vậy nhưng không có nghĩa là tôi đang sống mòn, sống một cách tạm bợ và sơ sài, không, tôi đang cố gắng rất nhiều để tô cho những mảng màu tối chiếm phần đa số cuộc đời mình, để trả nợ những người tôi buộc phải mang ơn suốt kiếp...

Tôi đang làm điều đó trong sự hân hoan vui sướng trên giai điệu của một bản cũ được phối lại, khi niềm tin đang trở lại và tôi không còn cảm giác mất phương hướng như một chiếc la bàn đặt trước thổi nam châm...

0 comments:

Đăng nhận xét

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena