7 thg 10, 2012

Có những ngày qua buồn như thế

Chú ý: Tôi sẽ biến thành ngỗng trời nếu tôi để mình cô độc quá lâu.
...



Sáng sớm hôm nay tôi tỉnh dậy thật khác, không còn tiếng chuông báo thức inh ỏi, không còn phải chạy từ đầu trên xuống đầu dưới tìm đồ bị lạc, cũng không cuối đầu xuống gầm giường xem chiếc tất còn lại của mình nằm ở đâu. Sáng nay, tôi thức dậy với một nỗi buồn khôn tả, không hiểu lý do tại sao nhưng cái cảm giác này có lẽ tôi đã gặp qua rồi...

Đó là cảm giác khi lần đầu tiên tôi tỉnh giấc và biết mối tình đầu của mình đã tan vỡ, là cái gì đó nhức nhói ở trong tim, khó thở như nó đang đè bẹp tan nát lồng ngực mình. Là nghĩ đến cái tối hôm trước đó, nhắn tin lần cuối cùng cho em để cố cứu vãn một cuộc tình chóng vánh: "Em có yêu anh không?" và một lúc lâu sau đó, mở hộp thư đến, em trả lời vỏn vẹn... "Không".

Cái buổi sáng đó, cái buổi sáng mà tôi biết rằng tôi đã nhớ nhung và đau đớn vì một người con gái đã lừa dối tôi suốt ngần ấy thời gian, câm phẫn với chính bản thân mình vì đã vội vàng để em len lỏi vào những ngóc ngách sâu thẳm trong trái tim. Để khi em vứt bỏ nó không thương tiếc, tôi chẳng còn lại gì ngoài những khoẳng trống, những lời nói dối, những mảnh vỡ sắt cạnh của tâm hồn và một trái tim tan nát...

Sáng hôm nay thức dậy, sau hai năm cố làm liền vết thương quá sâu mà suýt chút nữa đã phải cắt bỏ vì hoại tử, tôi lại trở về với một buổi sáng nào đó của một ngày đầu mùa hạ, thức giấc với nỗi trống trải mông lung, với đôi mắt buồn thiu nhìn quanh quất bốn bức tường và bàn tay vò lên đầu cố gắng vứt bỏ những điều không tưởng ra khỏi bộ não. Đôi chân trần nặng nề bước xuống giường, những bước đi khó khăn như có cái gì đó trì kéo. Những mảnh sắt cạnh của một trái tim tan vỡ cứa vào lồng ngực, buồng phổi căng tức đau đến không thở được... Những cảm giác đó, những thứ tôi đã vứt đi không vương vấn suốt ngần ấy thời gian, sao lại có thể trở về nguyên vẹn và đe dọa sẽ làm tôi đau thêm lần nữa?

Tôi không muốn nhớ, nỗi nhớ như làn khói, nó nhẹ nhàng lướt qua những khoảng trống tâm hồn và làm mắt tôi cay xè, tim tôi rướm máu...

Tôi ghét cảm giác bị lừa dối, bị đối xử như một con rối dây để người nào cũng có thể điều khiển, cũng có thể khiến tôi đau lòng...

Tôi không muốn tin tưởng bất kì người nào, lòng tin thật đáng nguyền rủa...

Tôi không thể yêu một ai nữa cả, những người tôi yêu đều đã làm tổn thương tôi cả rồi...

Cố không nghĩ ngợi, vựt dậy bản thân đang ngập ngụa trong những nỗi nhớ triền miên và vớt mình ra khỏi mớ xà bần của cảm xúc xưa cũ, tôi bật máy tính và đăng nhập lên trang cá của mình trên Facebook, đọc được một bài thơ tâm trạng như thế này:

"Có những ngày qua buồn như thế.
Bình minh tiếc nắng chẳng ấm ta.
Trời kia tiếc gió nên hoang phế.
Tự lá vàng rơi chẳng mặn mà.

Có những ngày qua buồn như thế.
Cây tiếc diệp chất chẳng muốn xanh.
Vầng trăng tiếc màu nên muốn bạc.
Ta tiếc đời.
Chân, bước quẩn quanh.

Có những ngày qua buồn như thế.
Ai cười... nuối tiếc mớ hồn nhiên.
Em ném tình.
Rơi.
Lòng ta- biển.
Tạ từ nào...
Rất đỗi bình yên..."

Ừ, xem ra tôi cũng đang có những ngày buồn như thế đấy...

0 comments:

Đăng nhận xét

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena