1 thg 10, 2012

Hôm nay trời không nắng lắm


Làm gì có chuyện ta yêu mà ta không biết!
...
- Này cậu, khi đang nói chuyện với tôi thế này, cậu đang mặc gì thế?


- Tôi đang mặc một cái áo sơ mi màu trắng, một cái quần jean trơn màu xám tro, đôi dép lê và một cái nón kết...


- Cậu vẫn đang đội cái nón ấy đấy chứ?


- Giờ thì nó đang ở trên tay tôi, hôm nay trời không nắng lắm...


- Hmm, nếu cậu vẫn giữ nguyên những thứ trên người làm cậu trở nên quyến rũ như cách tôi tưởng tượng và đến gặp tôi vào chiều nay, tôi hứa sẽ yêu cậu ngay ngày mai.


- Bất kể tôi có hôi hám như thế nào?


- Bất kể...


- Hmm, nhưng chiều nay tôi bận rồi!


- Bận gì?


- Bận tắm.

Đó là cô bạn của tôi, cô nàng vẫn như ngày nào với cái kiểu nói chuyện ngỗ ngáo không chịu nổi, hoàn toàn bất trị với kiểu cách của một tiểu quý bà và xem tất cả mọi người xung quanh như tùy nô của cô ta. Cái kiểu cách ấy, cái phong thái ấy chua và đầy vị như đúng với cái biệt danh của cô nàng, Nem.

Nem của tôi có dáng người nhỏ nhắn, tóc lúc nào cũng búi cao phía sau đầu, đôi khi thì quấn lại với một cây viết chì, không cầu kì, không trau chuốt, không lùng sục hết cửa hàng này đến cửa hàng khác cố tìm mua cho bằng được một cái kẹp tóc hoa hòe, kim tuyến lấp la lấp lánh như những cô gái khác.

Nem đẹp, tôi công nhận là thế. Cô ấy đẹp theo một cách nào đó mà tôi không lý giải nổi, đó có thể là giọng nói, là lối tư duy không giống ai, là những câu hỏi ngây ngô khiến đối tượng bị hỏi phải lao đao khốn đốn tìm câu trả lời. Nem đẹp khi cô ấy không cười, đẹp khi cô ấy bĩu môi tỏ vẻ không đồng ý điều gì đó và đôi khi Nem đẹp không lý do, chỉ vì tôi thấy cô ấy đẹp, thế thôi...

Người không quen thân hay hỏi tôi, Nem có phải là người con gái tôi đang để ý và bạn thân thì nhiều lần ngờ vực, khai mau chúng mày yêu nhau bao lâu rồi. Tôi phì cười, chắc là chẳng ai tin, chúng tôi đã là gì của nhau đâu. Mối quan hệ của tôi và cô ấy ngay chính tôi cũng khó phân biệt được, yêu thì chắc là không rồi nhưng chữ bạn thì không chứa đủ.

Đó là một mối quan hệ phức tạp, tôi cho là vậy! Ở gần thì nhớ nhau còn ở xa thì như... bình thường. Khi chúng tôi gần nhau, mỗi người đi theo một lối tư duy riêng, vào một thế giới riêng và gần như chưa bao giờ chạm phải nhau dù là một ánh nhìn, ở gần mà khoảng cách như xa vô tận thì nhớ nhau là đúng rồi. Còn khi ở xa, như khoảnh khắc này, khi một cuộc gọi cũng tố giác chúng tôi, bình thường đến chẳng nhớ nỗi chúng tôi đã xa nhau trong bao lâu...

Đôi lần tôi cũng suy nghĩ, có lẽ nào tôi yêu cô nàng mà tôi không hay biết nhưng làm gì có, khi người ta yêu ai đó chính họ phải là người biết trước tiên sự thay đổi trong trái tim mình nhưng tôi làm gì có sự thay đổi nào, bình bình như chưa có gì xảy ra...

Có lẽ, vào một ngày nắng đẹp nào đó, trái tim sẽ cho tôi câu trả lời về những thay đổi mà chính tôi cũng không rõ.

Nhưng hôm nay, trời không nắng lắm...

0 comments:

Đăng nhận xét

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena