22 thg 9, 2012

Ngày khác

Đôi khi có những sự lựa chọn sai lầm lại đưa ta đến đúng nơi ta cần đến

...

Anh ngồi ngắm nghía lại vết sẹo dưới chân một thời đã làm anh khốn đốn. Thế là chỉ cần tróc hết lớp da chết nữa thôi là xem như chân anh đã hoàn toàn bình phục. Lắm lúc, anh tự hỏi, có phải nó đã từng làm anh đau hay là do anh tự tưởng tượng ra, trông nó hiền lành thế kia cơ mà...


Hmm, dạo này anh thấy mình có chút thay đổi, trông anh điềm tĩnh và bớt nóng tính hơn trước, anh không còn thấy quay quắt với nỗi ám ảnh của sự thất bại, anh cũng cảm thấy mình sống tích cực hơn và anh đã hoàn toàn sẵn sàng cho cuộc chạy đua trước mắt để đi đến đích của mơ ước.

Anh thấy thích cái cảm giác này, nó thật tuyệt! Trông giống như có một cơn mưa nào đó đã gột sạch hết những phiền muộn đeo bám dai dẵng trong tâm hồn anh. Anh cười nhiều, nói nhiều và anh không còn cảm thấy nặng nề trong cái không khí yên ắng của đêm dài và những tiếng nất đứt quãng. Một cảm giác thanh sạch trên mức cần thiết.

Sáng hôm nay, anh nhận được một tin rất phấn khởi nhưng xin hãy để anh giữ lại nó như một bí mật vì những bí mật được xem là ngoại cỡ nhất của riêng anh, anh đã chia sẻ nó ra trong những trang viết, mỗi nơi một ít và đến giờ thì chẳng còn gì... Con người mà chẳng có bất kì một bí mật nào, mọi thứ đều rõ ràng, rành mạch thì còn lấy gì làm thú vị nữa, phải không?

Anh có một cái theme điện thoại mới, chất và đẹp. Tự tay anh thiết kế ra nó đấy, trong những ngày ngồi nhà, chẳng có gì để con người ta giết thời gian mà không thấy tiếc bằng việc tìm ra những ngõ ngách sâu kín về khả năng của bản thân mình, về sự sáng tạo khả năng tìm tòi. Anh thích tự tay mình làm những thứ mà anh cho là anh có khả năng làm được, việc bắt mình phải phụ thuộc vào một người nào đó khiến anh cảm thấy không được thoải mái...

...chiếc điện thoại của anh đã cũ lắm rồi, trông nó như một lão già hom hem, tai nghe thì khó khăn lắm mới nối vào được, bàn phím thì tệ hại khỏi chê và nhan sắc thì của lão thì cũng héo úa, tàn tạ không kém. Nhưng anh không muốn rời bỏ lão chút nào, lão là chiếc điện thoại anh đã tự mua bằng tiền của mình, đã cùng anh đi qua những kỉ niệm về một thời anh cho là đẹp nhất. Có ai đó đã nói, đồ vật thì cũng như người, đã sở hữu nó thì phải có trách nhiệm với nó. Và rõ ràng, một cái theme mới, khiến lão trẻ, đẹp hơn và anh thích ngắm nghía lão mãi...


Lâu lắm rồi anh không ra khỏi nhà, anh sợ con người và ánh sáng thì phải. Anh hệt như một con ma cà rồng ăn chay và sống trong hòm. Mai sẽ có một cuộc hành trình ngắn, dạo quanh những nơi anh thích cùng bạn bè, cũng là một cách hay để lên dây cót tinh thần chuẩn bị đối mặt với những khó khăn sắp đến.

Hi vọng, đâu đó anh vẫn còn giống người...

0 comments:

Đăng nhận xét

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena