1 thg 9, 2012

Bệnh



Ngày đầu tiên của tháng 9 đang chậm rãi trôi qua, rất nhiều người đang lên kế hoạch cho những kì nghỉ dài trước mắt. Tôi nằm thu lu trong căn phòng của mình, chẳng làm gì chỉ chờ cho cơn sốt chóng qua mau...


Cái chân của tôi có vẻ nặng hơn là tôi tưởng, tôi chẳng còn đi lại nhanh nhẹn được nữa, chân vẫn sưng to và chẳng còn phân biêt được đâu là mắt cá chân phải đâu là chỗ sưng. Hôm qua, chính cái chân này đã được diện kiến bác sĩ, ông ta chẳng nói gì cả chỉ nhìn nhìn, rờ rờ và hí huấy viết vào cuốn sổ thông tin cá nhân của tôi rồi ban cho tôi một đống thuốc bắt về nhà uống. Anh trai tôi lo lắng đề nghị, nếu như tôi thấy không ổn lắm, anh sẽ mua cho tôi một búp măng. Đúng là chỉ còn thiếu cái nước đó thôi, món "chân giò hầm măng" ăn mừng ngày lễ Quốc Khánh thì hết sảy.

Đêm qua tôi lên cơn sốt, chung quy cũng là do cái chân quỷ tha ma bắt này hành mà ra cả. Sáng nay tỉnh giấc, cổ họng rất đau và trán thì nóng hỏi. Tôi không thể bước xuống khỏi giường được và cũng không muốn. Mệt mỏi xâm chiếm lấy cơ thể tôi, cơn nhức đầu cũng nhân cơ hội đó mà tung hoành. Tôi giờ như một cọng bún thiu, mềm oặt chả còn sức sống. Rõ ràng, đón chào một tháng mới với tình cảnh và tinh thần như thế này thì thật là tệ hại.

Hôm qua có ai nhìn thấy mặt trăng màu xanh không? Tôi đã cố lếch cái chân đau ra ngắm nghía sự kiện độc đáo đó nhưng công cóc, trời đen thui và mưa thì cứ chực chờ đổ xuống. Thôi thì chờ 3 năm nữa vậy!

P.S. Ngoài gia đình tôi ra, không có bất kì ai chú ý đến tình trạng của tôi hiện giờ. Một kiểu vô tâm tàn nhẫn. Tôi cũng chẳng lấy làm lạ, tình hình như thế này, thì không thể chết được đâu mà phải hỏi thăm...

0 comments:

Đăng nhận xét

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena