13 thg 9, 2012

Though I fall, I will rise again


"Đời là một cuộc hiếp dâm nếu không chống cự được thì hãy học cách mà tận hưởng."
...
Mọi người cần phải hiểu một vấn đề là tôi không sợ nhục và công danh cũng chẳng phải là cái đệt gì to tát. Tôi thừa nhận là mình học dốt đặc, rớt Đại học, đậu lầm trường Cao đẳng và rớt nốt nguyện vọng 2. Một cú hattrick thất bại rõ tuyệt vời cho công cuộc rào đón cuộc đời "phơi phới" ở trước mắt.

Tôi mệt mỏi khi phải dối bản thân mình lắm rồi, tôi nào có ao ước được bước vào trường Đai học đâu kia chứ. Không hề muốn là một trong những tri thức hằng ngày nhúng cái bộ óc trẻ trung của mình vào những bài giảng rặc lý thuyết và lao đầu vào những cuộc chiến mệt mỏi tìm việc làm. Cơ bản cũng là vì tiền thì cách nào mà kiếm ra nó chẳng được . Học cho lắm thì ra chợ mua rau cũng cần mang theo máy tính kia mà. Nhưng tôi thèm sống với ước mơ của mình và nếu chết cũng nguyện chết trên một đống tiền do mình làm ra từ cái ước mơ đó. Nhưng nếu muốn đến được nó, tôi phải thi Đại học...

LUYỆN THI LẠI, hành động cao cả biết là bao!

Con đường mà tôi phải đi còn rất dài, con đường đến với nghề Quảng cáo hãy còn lâu và con đường đi đến một ngày mua-đồ-mà-không-cần-xem-price cũng xa vời vợi. Nhưng miễn là không phải cố ép buộc mình, không phải tìm ra một ngôi trường nào đó để nhồi nhét mình vào, không cần phải ép uổng cái tư tưởng rằng rồi mình sẽ thua đám bạn nếu mình trễ một năm và hành hạ bản thân với vô số rủi ro có thể xảy đến nếu lần tiếp theo lại thất bại. Thứ không thích miễn cưỡng cũng không có kết quả!

Để đến với ước mơ, ban ngày tôi có thể đi làm thêm, rảnh rỗi có thể nhận bài viết báo, đăng kí học ở một lớp luyện kĩ năng giao tiếp tiếng Anh. Tối dành thời gian luyện lại 3 môn thi Đại học. Một năm nghe có vẻ xa xôi, 365 ngày thì nghe còn lê thê hơn nữa nhưng chợp mắt cái vèo là tới ngay ấy mà...

Ai đó sẽ hỏi, còn nghĩa vụ thì sao. Chả sao cả! Có môi trường rèn luyện mình như thế cũng tốt, vất vả xíu nhưng vun đắp hoàn hảo cho bản tính nam nhi. Lại còn được tiền, miễn là mình còn giữ ước mơ thì bao lâu mà chẳng thực hiện được. Dù gì cũng chẳng còn đường lui, đời bít hết đường rồi còn gì thôi thì thí cái mạng quèn, sống lâu cỡ nào còn chưa biết cớ sao phải xoắn.

Vươn vai một cái, nấu nước sôi pha cafe nhấm nháp cho qua chiều tà đây...

0 comments:

Đăng nhận xét

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena