22 thg 10, 2012

Đi tìm thế giới


Thế giới thật rộng lớn, nơi nào mới thuộc về riêng tôi?
...


Tôi có một thói quen rất quái là mỗi lần tôi cảm thấy bản thân chán nản, tôi lại dành cả thời gian vào nhà sách. Tôi có thể ngồi hàng giờ ở một góc kín người qua lại chỉ để đọc cho hết những tựa sách đặt trên giá. Khi mắt lia qua một tựa sách hay hoặc thấy thật quen mà tôi đã có dịp biết đến ở đâu đó trong tiềm thức, tôi lại trân trọng lấy nó xuống và mân mê đọc từng trang một.


Bạn có tin không? Sách cũng có mùi vị đấy! 

Đôi khi tôi cảm nhận được vị chua trong một cuốn sách viết về cuộc đời của nhân vật bất hạnh, vị mặn của những giọt nước mắt trong một cuốn sách bi đát khác. Vị ngọt của tình yêu, vị đắng của sự chia ly, vị cay của đời người,.. tôi đều nếm được qua từ những trang sách. Sách còn có mùi của tóc con gái nữa, cả mùi của gió biển hay đôi khi là mùi ẩm mốc của một ngôi nhà không người ở... Ôi thôi, lần nào bước ra khỏi nhà sách tôi đều cảm thấy bụng mình căng lên vì no. Nếm những quyển sách với chiêu thức nấu ăn độc nhất của chủ nhân viết ra nó, ngon miệng hơn ăn một tô phở bò đặc biệt nhiều. Thật đấy!

Có một điều kì lạ, đó là... tôi không hề cảm thấy cô độc một chút nào khi tôi ở trong thế giới của những quyển sách ngay cả khi tôi chỉ đi có một mình. Có lẽ, tôi đã dần quen với sự cô độc rồi. Với tôi, sách là một người bạn tuyệt vời và hơn thế nữa, sách còn là một người tình tuyệt đối chung thủy. Và...

...làm tình với sách, thú vị hơn nhiều! 

Thế giới của những quyển sách kì lạ lắm! Xin đừng tưởng bạn sứt tiền mua là bạn đã sở hữu quyển sách của riêng mình. Không phải thế đâu, còn cần cả cái duyên nữa. Không có duyên, dù bạn có được chúng, bạn cũng chẳng thể nào thấu hiểu được nội dung bên trong. Những quyển sách là những cô gái đẹp, mỗi quyển mang một vẻ đẹp riêng và cảm nhận được nó hay không là tùy thuộc vào tâm hồn của bạn...

Tâm hồn, không phải là đầu óc!

...
Hôm nay, tôi lại một mình đi đến nhà sách, cố trốn chạy khỏi những phiền não vây bủa. Tệ hại thật! Cảm giác như trái đất này chẳng còn chỗ nào để dung thân. Cảm giác như chính những thứ thuộc về bản thân mà khi muốn cho đi và người ta có đón nhận cũng vẫn là của tôi lại không còn thuộc về riêng tôi nữa. Giấc ngủ này giờ đã thuộc quyền sở hữu của những cơn ác mộng. Mắt này, giờ thuộc về một miền nào đó xa xăm của thế giới khác. Não này, thuộc về quá khứ tồi tàn. Tim này, thuộc về người con gái nào đó tôi đã quên mất cảm xúc yêu đương nhưng vẫn không thể vứt bỏ. Tay này, chân này, tai này, mũi này,... cũng chẳng còn thuộc về tôi nữa. Tôi chẳng còn gì...

Bạn tôi đâu rồi? Tình tôi đâu rồi? 

Linh hồn không còn thuộc về thể xác, tim tôi đập nhưng mất cả yêu thương. Khối óc ngày ngày quản lý cơ thể nhưng lại không thể kiểm soát được chính nó, nó đang quên dần những thứ cần phải nhớ và lại nhớ da diết những thứ cần phải quên đi.

Một cơ thể ngu ngốc, một linh hồn chết tiệt! 

Thế giới của tôi, đang thu lại và biến mất từng ngày...


Sách ơi, làm ơn mang tao vào thế giới của mày đi!

0 comments:

Đăng nhận xét

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena