17 thg 8, 2014

Thuốc an thần


Jasmine gọi điện hỏi tôi có còn dùng thuốc an thần mỗi đêm nữa không. Tôi đã nói dối cô ấy để cô không phải lo lắng về tôi thêm. Jasmine không có nhiệm vụ và trách nhiệm gì đối với tôi hết và việc làm phiền lòng cô (một cách gián tiếp) vì tôi thật là một điều tệ bạc. Nhưng việc dùng thuốc an thần xét thấy không tốt cho sức khoẻ và đặc biệt trong khoảng thời gian này liều lượng tôi dùng có phần tăng lên, rõ ràng không hay. Tội lại cần phải yêu thương bản thân mình hơn để còn lấp đầy khoảng trống vừa mất đi. Tôi quyết định ngưng dùng thuốc.

Tệ hại một điều là tôi không ngủ được. Tôi phát cáu lên vì điều đó. Đầu óc cứ miên mang suy nghĩ. Những suy nghĩ tiêu cực lại càng dày hơn lên. Tôi cố xua đuổi chúng bằng cách đọc một vài trang sách. Sách cũng không giúp ích được gì cho tình trạng của tôi. Chữ nghĩa rối loạn và tôi chỉ muốn kiếm dây treo mình lên khỏi sàn nhà. Ai đó bảo thủ dâm sẽ giúp ngủ ngon nhỉ? Đồ láo lếu!

...

Sáng nay, tôi thức dậy một cách cáu gắt sau vài ba tiếng đồng hồ ngủ trong chập choạng. Định đi pha cho mình một tách trà nóng uống cho tỉnh hẳn thì tôi thấy mẹ ngồi một mình trước ô cửa sổ mở nhìn ra khoảng sân trước nhà. Mẹ tôi chưa bao giờ trông như thế trước đây. Bà là người hoạt náo. Vào giờ này, thông thường bà đang bộ hành với khệ nệ bao bị các thứ trên đường từ chợ về nấu bữa ăn cho cả một ngày. Hoặc bà đã đi chợ về từ lâu, đang bận rộn trong bếp với nồi nồi chảo chảo nghi ngút khói. Hoặc mẹ tôi sẽ đi quét sân, vừa quét vừa trò chuyện với bà hàng xóm kế bên nhà...

Tôi chưa từng thấy mẹ ngồi thừ ra và trầm tư nghĩ ngợi như thế. Có phải mẹ đang nghĩ ngợi không? Tôi không biết. Có thể mẹ tôi đã đi xa đâu đó rồi. Mẹ không còn ở đây nữa. Có phải những tin nhắn tối qua mà mẹ bắt tôi đọc cho bà nghe từ chiếc điện thoại của ba đã biến mẹ thành một người phụ nữ kì quặc ngồi lặng im bên cửa sổ của buổi sáng ngày hôm nay không?

Mẹ tôi bảo bà chẳng ghen tuông gì cả. Khi một người bước qua tuổi năm mươi, tình yêu như một dạng nghĩa vụ. Vợ chồng sống không vì tình yêu mà vì tình nghĩa. Ba đã bỏ mặc mẹ trong những ngày tháng cô đơn nhất cuộc đời. Đôi lúc mẹ nghĩ, vợ của ba hẳn là con ma men kia rồi. Bởi nó mới là thứ đi cùng ông suốt quãng đời trung niên. Ông đã không có mặt khi mẹ sinh tôi ra. Ông đã không có mặt khi người khác ức hiếp mẹ. Ông cũng không có mặt khi mẹ tôi bệnh thập tử nhất sinh. Sau tất cả, ba từ bỏ rượu chè để về với mẹ cùng những căn bệnh mãn tính. Mẹ bảo, mẹ đã hết tình nghĩa với ba tôi rồi. Mẹ sống với ông chỉ bởi vì mẹ thương chúng tôi.

Vậy mà sáng nay tôi nhìn thấy mẹ ngồi mất hồn ở đó. Mẹ hẳn vẫn còn yêu ba. Yêu một cách tha thiết. Mẹ cũng ghen. Người ta chẳng thường bảo, còn ghen là còn yêu đó sao. Tình yêu không tắt đi khi những tổn thương từ đối phương dồn dập ập đến. Nó không biến mất mà chỉ chuyển từ trạng thái ấm nóng sang dửng dưng lạnh nhạt mà thôi. Một kiểu đại loại như, tôi yêu anh nhưng đó là chuyện của tôi. Tình yêu là dành cho anh nhưng tôi giữ lại cho riêng tôi. Không đưa nó cho anh - đó là cách tôi tránh tiệt những tổn thương.

Mẹ, phải thế không?

...

Nhìn mẹ ngồi cô đơn bỗng dưng tôi nhớ những ấu thơ. Tôi đã chỉ có mẹ theo suốt hành trình lớn khôn đó. Tôi đã từng rất ganh tỵ với lũ bạn vì chúng nó luôn được ba làm cho cái này, sửa cho cái nọ. Tôi đã từng mang cây bút tưởng đã hư vào lớp học luyện chữ mà bảo với tụi bạn một cách tự hào rằng ba tôi đã sửa lại nó cho tôi đấy. Tôi nói dối. Tôi đã tự hì hục sửa lại cây viết bị tắt mực của mình mà chẳng có ba kề bên hướng dẫn. Từ bé đến lớn, tôi chưa từng nhờ ba mình làm điều gì trừ tham dự những buổi họp phụ huynh. Tôi không có những dịp cùng ba mình thay bóng đèn hư trong nhà tắm, đi sửa chiếc TV hư hay vác cần đi câu những con cá to. Tôi không có những khoảng thời gian cùng ngồi với ba, nghe ông đọc một bài báo hay tranh luận về một quan điểm chính trị. Đơn giản hơn, chỉ là mỗi sáng cha con ngồi cùng nhau nhìn đường xe tấp nập, nhấp một ngụm trà tươi thơm lừng cũng không bao giờ có...

Bởi vì ba tôi đã chẳng theo sát hướng dẫn tôi suốt cả chặng đường tôi lớn lên. Bởi vì tôi chỉ ở cạnh mẹ và chỉ có mẹ. Thế nên tâm hồn tôi mới yếu đuối. Thế nên tôi chẳng đủ mạnh mẽ để quyết đoán cho số phận mình. Thế nên tôi trở thành một đứa kì dị. Tôi không đủ đàn ông để yêu một cô gái và không là đàn bà để yêu một người đàn ông. Bởi vì tôi có sự mền mỏng và sâu sắc của mẹ. Bởi vì tôi học từ một người phụ nữ sự mạnh mẽ và kiên cường  chứ không phải từ ba mình. Bởi vì tôi là một sản phẩm lỗi của một người cha vô tâm. Nên tôi quái thai hành động và dị dạng suy nghĩ. Tôi cầu siêu cho tâm hồn mình.

Tôi không trách ba mình. Tôi có mặt trên đời này, tôi sống một cuộc sống đủ đầy là nhờ có ông. Tôi không oán hận ba bởi một lẽ duy nhất, ông là ba của tôi. Nhưng tôi vẫn đau những nỗi đau âm ĩ khắp cơ thể như dòng máu ông đang chảy trong người tôi. Tôi tưởng mình đã quên những chi tiết nhưng thật ra cảm xúc sợ hãi và những tổn thương từ tuổi thơ vẫn đeo bám tôi đến tận bây giờ. Tôi không kể ra được  nhưng tôi đã khóc khi viết đến đoạn này đấy. Có hẳn hai viên nước tròn lăn ra từ mắt tôi chạy dài trên má. Khỉ gió!

Tôi cần những viên thuốc an thần!

         

0 comments:

Đăng nhận xét

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena