26 thg 5, 2013

Stress


"Đừng nói phía trước không có gì, phía trước có tất cả."
...
Mấy dạo gần đây tôi liên tục bị chứng đau đầu hoành hành, giống như có một khối thạch cao đông tụ bên trong não mà cứ hễ có một chút chuyển động dù là nhẹ nhất thì nó cũng thừa cớ mà khuynh đảo cả đầu óc. Tôi lại có cái cảm giác như mọi thứ đều có vẻ đã chuẩn bị sẵn sàng tư thế để bất kì một sơ xuất nhỏ nào cũng sẽ lấy cớ mà chống lại tôi. Tôi điên tiết với cảm giác đó, chúng làm cho đầu tôi căng như dây đàn mặc dù tôi không biết chính xác nó là gì.

Tôi thấy mình chơi vơi quá. Thấy như mình đang bước đi trên một con đường mình không quen, đích đến đã có sẵn trong đầu nhưng đường đi thì không rõ. Tôi cứ luây huây mãi để tìm lối đi cho mình, cuối cùng lại nhận ra rằng mình đang đi một con đường vòng. Mệt mỏi đấy, đuối sức đấy nhưng hóa ra tôi chẳng tới được đâu ngoài trở về vạch xuất phát. Hơn mười lần trong ngày tôi bị cảm giác mệt mỏi xâm chiếm, nó lấy đi quyết tâm của tôi, rút cạn cả nhiệt huyết trong người và làm tinh thần tôi tuột dốc không phanh. Tôi bị lạc! Tôi lạc trong những lối đi của mình. Tôi cần một tấm bản đồ rách nát hoặc một chiếc la bàn hỏng bét hoặc cái gì đại loại như thế để tôi vịn vào. Chỉ cần tôi níu được một điểm tựa để niềm tin được trở lại là đủ...

Tôi thấy sao mà tương lai mình mơ hồ quá rồi tự dưng muốn buông lơi tất cả để mặc cho nó trôi đi đâu thì trôi. Cảm giác giống như tôi sắp mất đi thứ gì đó. giống như nếu tôi quá cố gắng, nếu như tôi thành công và thực hiện xong ước mơ của mình, cuộc sống tiếp sau đó sẽ như thế nào? Không còn mục đích nào nữa để phấn đấu, tôi sẽ sống ra làm sao? Còn nếu tôi thất bại, tương lai tôi rồi sẽ ra sao? Sẽ đi theo lối nào?... Dẫu biến cuộc đời thiên biến vạn hóa, dẫu biết  nếu bước tiếp thì vẫn sẽ có đường đi nhưng tôi nghĩ mình vẫn chưa sẵn sàng để lớn... Tôi thật ngu ngốc và ấu trĩ!

Chắc có vẻ dưới áp lực của lần thứ hai chạm mặt với cơ hội lớn nhất cuộc đời mình và cũng sẽ là cơ hội cuối cùng cho cuộc sống tốt đẹp hơn với tôi sau này, tôi đã quá căng thẳng rồi chăng? Tôi thấy sợ quá, tôi ghét phải thừa nhận điều này nhưng tôi thấy sợ, rất sợ. Tôi như một con cá nhỏ khao khát được vùng vẫn giữa đại dương mà không biết rằng mình chỉ thích hợp trong một chiếc chậu nhỏ. Tôi thấy như mình đã đặt một mục đích quá lớn, ngoan cố vượt qua cái rào chắn quá cao. Tôi sợ mình trượt chân ngã thêm một lần nữa, lần này chắc sẽ đau và khó đứng dậy lắm đây. Có lẽ tôi nên an phận thì hơn...

Tôi muốn thét lên cho vơi đi nỗi lo mơ hồ, tôi giống một thằng khùng giữa cái chợ đời này. Không biết mình đang muốn cái giống gì nữa mà tôi vừa viết cái gì kia? Sao tôi lại yếu đuối thế này? Điên thật!

6 comments:

  1. Lâu lắm mới được đọc bài viết nó dài dài chút. :)
    P/s: Nếu muốn không ai hiểu mình thì tắt giùm cái check còm đi nhé!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Dạo này bận bịu nên không có thời gian để trải cảm xúc dài ra, được một buổi trốn học ở nhà hí huấy viết lung tung. Viết mà không biết viết cái gì, cũng chẳng thèm đọc lại để sửa lỗi chính tả. Ngay cả việc blog mình có check comment trước giờ tôi cũng chẳng biết. Tệ thật!

      Xóa
    2. Ừ. Biết rồi thì sửa nhanh giùm cái. :)

      Xóa
    3. Yessssssssssssssssssssssssss, sir!

      Xóa
  2. Chưa bơi ra đại dương sao biết mình chỉ thích hợp với cái chậu nhỏ? Cậu không biết bơi à?

    Trả lờiXóa

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena