17 thg 5, 2013

Có cảm giác...


Có cảm giác như giấc ngủ là một thằng bé bướng và tôi là một anh trông trẻ bất tài bị nó điều khiển bởi hàng ngàn sợi dây nắm giữ kí ức. Mỗi một sợi dây được giật lên là mỗi một phút giây đau đớn nghiêng ngã. Giấc ngủ đã trở thành món tiền lương qúa tầm đối với hầu bao của một đứa trẻ.

Có cảm giác như hễ trái tim muốn bước đến một bước thì cái đầu lại cho lùi một bước.

Có cảm giác như nỗi cô đơn và trống trải đã dọn đến ở với tôi quá lâu và trở nên quen thuộc đến không thể nhận ra nữa.

Có cảm giác mình đã sống lệch múi giờ...

P.S: Ngủ đi những trái tim thổn thức nhịp yêu đương. Ngủ đi những trái tim mang vết thương đã làm sẹo. Cũng ngủ đi những trái tim lành lặn chưa từng trật nhịp vì ánh nhìn của bất kì ai. Ngày thì quá ngắn cho những thổn thức yêu đương, đêm lại quá dài cho ngàn nỗi nhớ. Vậy thì hãy ngủ đi thôi!



4 comments:

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena