30 thg 5, 2013

Người phụ nữ của tôi




Người phụ nữ đó luôn có một ma lực mà tôi không lý giải nổi. Mỗi lần bà ấy cất giọng nói, hay một làn hơi  thở nhẹ phả vào điện thoại hay thậm chí là những quãng ngắt câu lấy hơi, suy nghĩ của bà ấy, ... đều làm cho tôi có cảm giác thổn thức khó tả. Bà ấy làm tôi run rẫy nhưng đồng thời lại làm tôi rung động... 




Cái cách bà ấy nhẹ nhàng khen ngợi hay bậm trợn đe dọa, cái cách bà ấy nhíu mày tỏ vẻ khó chịu hay cong môi mỉm cười đồng ý. Cái cách bà ấy làm việc, cái cách bà ấy châm chút cho mọi thứ. Cách bà hồ hởi nói chuyện hay cách bà thở dài buồn bã. Cách bà ăn hay cách bà ngồi phía sau báu vào hông tôi mỗi khi có một chiếc xe khác rồ ra vượt mặt trên đường. Cái cách bà ngủ hay cách bà thức dậy. Cách bà pha cà phê hay hì hục nấu bữa sáng. Cách bà răn dạy hay chửi mắng. Cách bà nhẹ nhàng vuốt ve hay vung tay đánh... Mọi cử chỉ của bà, dù là nhỏ nhất như một cái chớp mắt đến một giọng cười bật thành tiếng, tất thẩy đều làm tôi tê liệt...



Mẹ tôi không phải là một người phụ nữ đẹp, những lo nghĩ thường nhật và thời gian đã tạc cho vẻ ngoài của bà một vẻ thô cứng và buồn tẻ. Trước đây, mẹ tôi còn trông rất có phong cách "dì ghẻ" với một nốt ruồi khá to bên trên mép, bà không ác như mụ dì ghẻ trong những câu chuyện cổ tích nhưng vẻ ngoài của bà khi ấy hoàn toàn phản bội lại bà. Thật không hay nhưng phải thừa nhận rằng lắm lúc nó cũng làm tôi ám ảnh... May thay sau này, một người quen bằng cách nào đó đã hô biến mất tiêu cái nốt ruồi ấy. Giờ thì mẹ tôi trông hiền hậu rất nhiều rồi. [cười]



Mẹ tôi không hay cười nên mỗi lần nhìn thấy nụ cười của bà, đó là một món quà to lớn dành tặng cho một đứa trẻ ngoan. Tôi đã nhận ra được điều này trong những năm tháng tuổi thơ của mình, trẻ ngoan thì mới nhận được quà, ngoan nhất sẽ nhận được nụ cười đẹp nhất và lâu nhất từ mẹ. Mẹ tôi cũng rất hiếm khi khóc. Duy nhất từ trước đến nay chỉ hai lần tôi thấy bà khóc, một lần, bà khóc vì phát hiện ba tôi ngoại tình. Lần thứ hai, bà khóc vì gói bánh cúng giỗ không đủ cho khách mời. Tôi thì không đủ tinh tế để đoán biết những gì đang diễn ra trong đầu mẹ tôi những lần bà khóc. Tôi luôn ví việc đoán biết cảm xúc của bà như chơi một trò chơi xổ số, rất khó để mua trúng mà nếu có trúng số thì chỉ là gặp may . Nhưng tôi tin chắc rằng, những thứ có thể làm cho mẹ tôi phải khóc, chắc chắn, thứ đó rất quan trọng đối với bà. 



Lắm lúc tôi cũng tự đặt ra một câu hỏi vui trong đầu mình, liệu khi chẳng may tôi chết đi, mẹ tôi có khóc không? Đến giờ, tôi vẫn chưa hỏi bà câu hỏi đó nhưng chắc phải tranh thủ vì nhỡ như chẳng biết câu trả lời khi còn đang sống mà tôi lại chẳng thể chứng minh được bà có khóc hay là không lúc tôi chết rồi thì uổng quá. Cần phải biết, tôi có quan trọng bằng mớ bánh ít, bánh tét của bà không... [ hè hè]

Mẹ tôi vẫn thường kể cho tôi nghe luôn về những chuyện ngày thơ ấu. Bà đặc biệt tiếc rẻ khi bảo rằng bà không nên giúp đỡ tôi khi tôi bắt đầu biết lật. Bà bảo, con nít lúc biết lật phải để tự nó thì sau này lớn lên nó mới không phụ thuộc vào cha mẹ. Riêng đối với tôi, bà lại bảo lúc nhìn thấy con trai bé bỏng cực nhọc quá chừng bà lại không đành lòng... Bà kể câu chuyện này rất nhiều lần mà lần nào kể, tôi cũng cảm thấy mình cần phải mạnh mẽ hơn để bảo vệ được mẹ. Đó cũng chính là lý do mà mỗi khi  gặp phải chuyện khó khăn, những vấp ngã trong cuộc sống, tôi không muốn kể cho mẹ tôi nghe. Bà cần phải được yên, bà đã khổ cực với tôi quá nhiều rồi...

Mẹ, chính là lý do sống duy nhất trên đời này và làm cách nào để trả công ơn sinh thành và dưỡng dục của bà là mục đích lớn nhất của cuộc đời tôi . Nhờ mẹ,  mỗi khi tôi cảm thấy mình chán chường muốn buông xuôi tất cả, mỗi lần tôi thấy những bước đi của mình nặng nề như treo đá, tâm hồn mình vỡ nát tan tành, trái tim mình như bị xé banh ra, tôi lại nghĩ đến bà. Mẹ là động lực, là thuốc an thần, là linh đơn nuôi sống tôi mỗi ngày. Chẳng thể tưởng tượng nỗi nếu sống trên đời này mà không có bà ở bên...

Tôi, cần phải nhanh chân hơn trước khi thời gian mang bà đi mới được...

P.S. Đọc lại thấy có những đoạn viết không được hay, không suông và thấy lủng củng quá. Có thời gian sẽ sửa lại sau, dạo này kĩ năng viết lách tệ thế nào ấy...



4 comments:

  1. Cần phải biết, tôi có quan trọng bằng mớ bánh ít, bánh tét của bà không... [ hè hè]
    -> Cậu đương nhiên ko đc giá bằng bánh ít với bánh tét rồi, nên đến giờ mẹ cậu mới chưa bán cậu đi, chắc tạm thời cứ bán bánh cái đã, còn thì nuôi cậu để đó chờ được giá [hè hè]

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nghe cứ như nuôi heo ấy =="
      P.S. Mẹ tôi không bán bánh :))

      Xóa
  2. Trong ảnh có 3 nhân vật, cậu là ...con mèo hay đứa trẻ?

    Trả lờiXóa

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena