6 thg 5, 2013

Vì đời còn một chữ duyên...

Anh lang thang góc phố 1 mình, lắng nghe lòng, buồn như oà khóc...
...
Chị cứ nhìn tôi mãi, mái tóc ngắn cá tính, nụ cười tinh nghịch, cô gái nhỏ nhắn ngồi trước mặt tôi nhìn thật dễ thương. Sau 4 năm với những quãng liên lạc đứt gãy và những cuộc hẹn gặp mặt bị trì hoãn, cuối cùng, tôi cũng gặp được chị với không một cuộc hẹn, không một lời nhắn, tất cả chỉ là tình cờ. Tôi bắt đầu tin vào duyên số... 

Sau chầu cafe kéo dài 30 phút trong lặng im, chỉ là ngồi nhìn nhau nghe tiếng nhạc không rõ tựa đề. Cố gắng đoán biết trong tâm tưởng những gì diễn ra trong suy nghĩ của đối phương mà như giả đò mừng vui vì nhớ ra được tên một bài hát... Lắm lúc lại đảo đôi mắt cười như dò xét, chắc là người đó thất vọng lắm... 

Tôi đã gặp chị  ở ngã 4 đường, chia tay cũng ở gã tư đường. Chị rẽ trái, còn tôi rẽ phải...

Cố gắng trở lại những phút giây bình tịnh nhất như chưa hề đi qua một cơn rung lắc nhẹ nào trong cuộc đời về một cuộc gặp mặt bất ngờ không được tiên đoán trước, tôi đi trong vô thức đến khi đôi chân mệt mỏi rã rời. Tôi cố lê thêm vài bước nữa để đưa cái cơ thể khô cằn với cái tâm hồn nặng trĩu những suy nghĩ mông lung trở về với thực tại. Bỗng dưng sao thấy hối hận và muốn trở thành một đám mây yên bình trôi giữa trời đất. Và thấy như mình vừa được nhẹ tênh...

Ngồi nghỉ ở một trạm xe buýt có vòm che, tôi hớp một ngụm coca vừa mới mua, ngắm nhìn những giọt mưa thông thả rơi xuống từ bầu trời. Tôi thích loại nước thức uống xẫm màu này, vị thì không có gì đặc biệt nhưng tôi khoái cái cảm giác tức tưởi khi hơi gas xộc lên mũi, cái nghẹn ran rát ở cổ và cả cái ợ khoan khoái từ bao tử. Tất cả tạo nên một sự sảng khoái lạ kì. Tôi chợt nhớ đến một người cũng từng có sở thích uống coca như thế...

Người đó, bây giờ như thế nào tôi hoàn toàn không biết, đang ở đâu cũng là một câu hỏi khó khăn. Không những anh mà một loạt những cái tên với những hình ảnh đính kèm chạy qua đầu trong buổi chiều hôm đó như những giọt mưa chỉ xuất hiện một lần rồi tan biến mất. Không cách nào tìm lại được... Hơn 19 năm, tôi không đếm được có bao nhiêu người đã đi qua cuộc đời mình. Có những gương mặt chẳng thể nhớ rõ nét, chỉ còn mập mờ chút kí ức mông lung. Có những người một thời thân thiết, thế rồi dần dần lặng lẽ rời xa nhau. Có những người ngày nào cũng giáp mặt mà chẳng thế nhớ nổi tên. Cuộc sống cứ thế trôi, người đến rồi người lại đi. Đôi khi bất giác nhớ về một ai đó rồi tự dưng sờ tay lên ngực mình, thấy nhoi nhói đau. Chợt nhận ra, mình đã bỏ rơi họ đâu mất rồi...

Có quá nhiều những sự biến mất như quy luật bài trừ của cuộc sống, họ đến với ta trong một thời khắc nào đó trong đời, làm tròn nghĩa vụ của mình rồi rời xa ta mãi mãi. Cũng có những người đến không đúng thời điểm thế nên họ buộc phải đi và sẽ trở lại vào thời điểm đã được định ước sẵn và rồi lại tiếp tục ra đi. Ta thì cứ lao đầu tiến về phía trước, sống cuộc sống của mình với những gánh lo nặng trĩu. Nhớ có một câu trong "Những người khốn khổ": những người trĩu xuống dưới sức nặng thường không nhìn phía sau họ. Thấy thấm quá đỗi, vì quá chú tâm với gánh nặng của mình, ta đã chẳng hề chú ý đến một dấu hiệu của sự chia ly. Đến khi quay đầu nhìn lại, ai đó đã đem người thân yêu ta đi đâu mất...

Tôi sợ những sự biến mất như thế. Y như rằng đã bị đánh cắp mất một mảnh yêu thương quý giá trong tâm hồn. Thế nên tôi tìm đủ mọi cách để giữ những người tôi yêu không rời xa tôi đi mất. Tôi xin số điện thoại, tôi mãi miết với những lời mời kết bạn, tôi tìm đến tận nơi họ ở như thể để chắc rằng họ chẳng thể nào biến mất được. Nhưng như những kì quặc vốn dĩ đã là sở thích của Thượng đế, ta có cố gắng nắm giữ những người ta quý mến trong vòng tay thì một phút giây xao nhãn vô tình để lạc một hình hài đến khi tìm lại thì đã là quá muộn màng , chỉ còn biết ngậm ngùi nếm vị chia phôi. Cái gì đã là quy luật thì chắc chắn nó sẽ được thực thi. Làm sao khác đi được? Có cố níu giữ cỡ nào rồi cũng sẽ tuột khỏi tầm tay...

Và rồi, cuộc gặp gỡ định mệnh với chị như một ngọn lửa nhen nhóm trong tôi một niềm hy vọng và lạc quan về về sự khởi sắc trong những mối quan hệ sắp mờ phai và bị quên lãng qua thời gian. Tôi cười vui sướng và nhủ thầm "À, thì ra trên đời này còn có một chữ duyên". Phải rồi, đó là chữ "duyên". Tôi bắt đầu tin rằng, nếu còn "duyên" thì vào một khắc nào đó trong cuộc đời này, tôi sẽ còn gặp lại những người tôi yêu mến. Ở một địa điểm nào đó, một hoàn cảnh nào đó mà tôi không ngờ tới. Tôi sẽ lại được gặp lại họ trong reo vui. Bởi vì, trên đời này vẫn còn một chữ DUYÊN...

P.S: Từ giờ phút này, khi đối diện với một cuộc chia ly, tôi sẽ mỉm cười thay vì mếu máo, sẽ khẽ khàng thì thầm vào tai người yêu dấu: Nếu còn duyên, thì dù có đi đến đâu cũng sẽ có ngày gặp lại mà. 

           

1 comments:

  1. Không nghĩ đv đây là chiêm nghiệm của một cậu bé ở tuổi 19!

    Trả lờiXóa

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena