29 thg 10, 2017

Một củ khoai bất hạnh!


Ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ lại muốn nhắn tin hỏi Win là suốt 3 năm qua gã có yêu tôi không. Nhưng lại sợ những câu trả lời dối trá như chính gã đã nhắn tin nài nỉ tôi suốt thời gian qua. Thế rốt cuộc, R không yêu tôi, Win không yêu tôi, Đèn không yêu tôi thì ai yêu tôi đây? Chẳng ai yêu tôi cả, tất cả họ đèu lợi dụng tôi. 

Ôi, một củ khoai bất hạnh!
Read More

15 thg 10, 2017

Tôi muốn


Trong quyển Amrita của Banana Yoshomoto có một chi tiết mà tôi rất thích. Đó là nhân vật chính Sakumi làm việc bán thời gian cho một quán cà phê mỗi buổi tối. Ông chủ quán nơi cô làm việc có một sở thích rất lạ, ông muốn quán vắng khách để được thoải mái nghe loại nhà mà ông ấy thích.

Tôi không đủ giàu để mở một quán cà phê chỉ để phát loại nhạc mà tôi thích như ông chủ của cô Sakumi nhưng dạo gần đây tôi cứ mơ tưởng đến việc sẽ nghỉ việc để apply vào một quán cà phê nào đó. Quán đẹp đẽ một chút càng tốt, phong cách vintage với đồng phục cute phô mai que thì tuyệt vời. 

Lúc đó tôi sẽ làm ca tối, giữa ánh đèn led vàng vọt không rõ đường nét khuôn mặt bất kì một người khách nào. Tôi sẽ đảo quanh từng dãy bàn và châm nước cho khách. Một chút âm nhạc đầy hoài cổ phát ra từ chiếc máy phát cũ, giọng Thái Thanh hay Thanh Tuyền vang lên đem theo một chút hoài niệm lẫn với mùi cà phê mới xay phảng phất vào không gian như kéo dài vô tận. Tiếng người cười nói hạnh phúc hòa với tiếng lòng thảnh thơi của tôi. 

Ban ngày tôi sẽ nhà xay sữa đậu để ra chợ bán. Ngoại ô những buổi sáng không tiếng kèn xe ồn ã, không có những dòng người nối đuôi nhau riệu rã cố chạy cho nhanh đến công sở để kịp giờ làm. Ngoại ô có sương sớm mịt mờ, có mấy cô trạc tuổi mẹ tôi cười nói đi chợ sớm mai. Có cái loa xã cất giọng ông trưởng ấp đọc bản tin chẳng ai thèm nghe. Vì bị át bởi tiếng mời gọi khách rôm rã của mấy cô tiểu thương trong cái chợ quê nhỏ xíu lấn đường xe chạy. 

Mớ sữa đậu của tôi chắc bán được dăm ba đồng lẻ. Nhưng thế cũng đủ cho tôi mua ít bột bánh về cho mẹ nướng ăn những chiều ẩm mưa phùn. Miếng "bánh xèo ngọt" nóng hỏi phả khói mỏng tang mẹ làm nghe sao ấm lòng con trẻ. Sống vậy nhàn nhã và tuyệt quá. Chứ tư duy đầu óc với một đứa kém cỏi như tôi quả là cực hình.

Tuy vậy, sống thực tế một tí thì giờ tôi vẫn phải nai lưng ra đi làm hàng ngày. Hết công ty này đến chỗ làm khác. Cố gắng yêu công việc và tự nhủ cố lên, ráng lần này nữa thôi rồi kiếm đủ tiền tôi nghỉ. Nhưng bạn thì biết rồi đấy, bất kỳ một bộ phim hành động nào cũng sẽ bắt đầu từ phi vụ cuối (cấm có sai). Tôi nghi là tai họa sắp ập xuống đầu tôi rồi..
Read More

13 thg 10, 2017

Tôi dạo này

1. Tôi vừa mới hoàn thành 1 tháng thử việc đầu tiên ở công ty mới. Có một buổi đánh giá nhẹ được diễn ra tổng kết quá trình đã quá. Tôi cảm thấy khâu này khá thú vị bởi vì trước nay trong môi trường cũ không mấy chuyên nghiệp, việc review để sếp và nhân viên hiểu được những khó khăn và đỏi hỏi của nhau như thế nào không được xem trọng. Trong buổi đánh giá 5 phút đồng hồ, không quá lâu, tôi bị đánh giá là quá hiền, nghĩa là tôi không sôi động và không tích cực với công việc được giao.

Tôi công nhận nhận xét này là chính xác. Bởi vì tôi đang chán cái việc này như điên lên được. Quá nhàn rỗi so với sự bận rộn sắp mặt lồn ở công ty cũ, lương tốt hơn nhưng đồng nghiệp lại tệ hơn. Quá nhiều người và không ai trong số đó dễ thương. Công việc quẩn quanh ở những con chữ, thứ tôi thích nhưng không là tất cả. Từ biên tập viên tôi trở thành anh content writer rách việc đéo hiểu đang làm gì và viết gì. Thật chả khác gì một kẻ viết thuê. Ôi chán quá đi mất, tháng còn lại sẽ như thế nào đây nhỉ?

Tôi quả nhiên là thằng đéo biết hài lòng cuộc sống của mình!

2. Bà tôi mất rồi. Tôi đã định sẽ viết rất nhiều entry để giải tỏa nỗi lòng của bản thân mình. Nhưng tôi đã không viết được một con chữ nào cho ra hồn. Mọi thứ trống rỗng, tôi không nghĩ được, toàn thân như tê liệt và tôi buồn như điên. Tôi đã nghĩ mình trầm cảm bởi bất kì dấu hiệu nào tìm thấy được trên internet về căn bệnh này, tôi đều đang mắc phải: hay ngủ, ăn nhiều, không có tâm trạng làm việc gì, không thấy hạnh phúc, tăng cân, thường xuyên đau đầu.

Con bạn tôi bảo, lo mà bù khú bạn bè nếu không muốn tự mình nhảy lầu. Ôi đệt, đéo biết đứa nào xứng đáng đi ăn cùng bố!

3. Tôi sẽ phải than vãn bao nhiêu lần nữa cho thỏa xuể rằng công việc mới của tôi rất chán và đồng nghiệp của tôi thì đéo thân thiện chút xíu nào. Đây là minh chứng cho những gì tôi đã nói.

4. Dạo này tôi làm tình như điên. Chả nhớ có bao nhiêu người tôi đã ngủ với họ rồi. Những người thậm chí tôi chẳng kịp nhớ đến tên, không lưu cả số điện thoại. Tôi không hôn, không động vào bất kì thứ gì trên người họ, tôi chỉ để một phần cơ thể của mình chạm vào họ để thỏa mãn bản thân trong phút chốc rồi thôi.

Tôi không thấy sung sướng lâu nhưng ít nhất cũng đã vui vẻ được trong phút chốc. Nhưng rồi đâu lại vào đấy, trống trải và cô đơn. Cảm giác đó thậm chí còn tăng lên gấp bội mỗi lần tôi làm tình xong. Nhưng như tôi nói, như một thứ thuốc phiện, tôi khó cưỡng lại được cặp mông khiêu gợi hay những gương mặt đồng tình sẵn sàng úp mặt vào háng mình liếm láp. Cuộc đời chán ngán và bế tắc này, rốt cuộc cũng có cái để phớt lờ nó đi trong phút chốc rồi.

5. Tôi không thấy bản thân mình yêu được ai. Chả ai khiến tôi yêu được!
Read More

29 thg 8, 2017

Sarahah


Khoai Tây có một cái Sarahah, viết gì đó cho cậu ấy nhé!
Xòe link ra nè: https://conmaxala.sarahah.com/
Read More

27 thg 8, 2017

Khoai nghỉ việc


Có nhiều lúc tôi bỗng dưng quên mất tôi còn trẻ, nghĩa là tôi quên mất tôi còn có cơ hội thử nghiệm, sửa chữa, đánh mất và tìm lại. Có nghĩa là tôi được quyền hư hỏng (hơn bây giờ), được phép nuông chiều bản thân (nhiều hơn trước) miễn là không đi quá giới hạn để có thể quay trở lại (mà cần đách gì trở lại?).

Có nhiều lúc tôi cũng quên mất tôi đã từng mong muốn những gì, đã quyết đi như thế nào, hoạch định ra sao trong 5, 10 năm nữa... Cũng thậm chí quên mất tôi có thể yêu, yêu nhiều, yêu thêm vô số lần trong đời miễn đừng quá ngây dại như lần đầu.

Tức là bây giờ tôi đang quá an toàn, đang như một gã trung niên bình thường trong một cuộc sống quá bình thường như thể nếu bước chân ra khỏi vùng an toàn thêm vài milimet nữa, ánh nắng chói chang sẽ làm phai đi màu áo đang mặc... Cái gì thế này hỡi tuổi 23 của tôi? Mới ra đời chưa được bao lâu mà làm như đã đi trọn 2/3 đoạn đường. Để lo lắng và sợ hãi trước mọi sự biến thiên của cuộc đời mà chắc gì nó sẽ xảy ra.

Làm gì, được gì, rồi sẽ ra sao, yêu người thế nào vân vân mây mây không phải là tên trong danh sách thuốc được trợ cấp bảo hiểm y tế, phải kê toa và bắt buộc tuân theo. Đời này mà cũng quy hoạch thì treo mấy mươi năm cho vừa hả cậu Khoai?

Và thế là 2 tuần nữa, tôi nghỉ việc...


Read More

23 thg 7, 2017

Này nhé!



Khuyến cáo: Tôi nghĩ bài viết này có sai chính tả, từ ngữ không thích hợp với người đạo đức (giả) bạn cần cân nhắc khi đọc qua. 

...


Tôi vừa tìm thấy một của hiệu Phúc Long trên đường Trần Hưng Đạo B quận 5. Tôi không thích sự ồn ào đến bất lịch sự từ khách của Phúc Long nhưng lại rất thích trà sữa ở đây. Tôi thường đến, chịu khó xếp hàng sau n người mua, trong cái đông nghẹt và tiếng ồn đến bất nhẫn để có thể mang về một ly trà sữa mỗi khi thấy bản thân cần chút ngọt ngào. Nhưng trà sữa ở Phúc Long càng ngày càng tệ, rất buồn phải công nhận là thế. Do người pha chế hay công thức đổi mới? Có trời mới biết...

Ơ, tôi đang nói đi đâu ấy nhỉ? Trở lại với câu đầu tiên nhé. Tôi vừa tìm thấy một cửa hiệu Phúc Long trên đường Trần Hưng Đạo B quận 5- ngay đoạn đường tôi thường đi làm về. Bạn có tin không? Đó là cái cửa hàng Phúc Long duy nhất tôi biết mà không có khách ngồi tụm năm tụm bảy. Cũng không có password wifi hạn mức làm phiền lòng thực khách, cũng không có xe đỗ chật trong chật ngoài nốt. Bởi nó là cửa hàng Phúc Long... take away. Cũng không hắn, nơi ấy như một showroom sản phẩm Phúc Long bởi tất cả các loại trà và cả cà phê của thương hiệu này trưng ngập tràn trên các kệ. Họ có đặt bàn pha chế ở phía sau bức tường chắn và chỉ bán cho những khách hàng mang về. Có thể vì sự đặc biệt này mà vị Phúc Long ở đây, ngon cứ hệt như là lần đầu tôi thử nó với Trinh cách đây 3-4 năm gì đấy chăng?
 
Tôi kể dong dài ở trên là bởi vì tôi đang thưởng thức trà đào pha hẳn 2 túi lọc tiện tay mua ở cửa hàng đặc biệt đấy và đã bỏ quá tay 3 muỗng đường cát trắng. Hơi ngọt, phí cả công bố chống đẩy gập người rũ rượi đến bóng bẫy thân thể sexy ban nãy. Nhưng để cố mà thức suốt đêm nay cho 3-4 cái kịch bản gì đấy và 2 bài luận dài thoòng loòng mấy ngàn chữ mai deadline thì cố ráng tộng vô trong họng cho bằng hết. Hello sugar, hé lô lão hóa và mỡ bụng! Ú chà, lại cái điệp khúc than vãn bận rộn và xì chét của thằng Khoai nữa rồi đây! Nexttttttttttttt $%$#$^&*(

Chuyện là vừa nhấm nháp trà nóng, hơi đắng chát một tý vừa tiện tay lướt newfeed hôm nay và thật tình muốn bỏ chơi facebook một cách dã man rợ. Ngay lập tức thu dọn đồ đạc và đi ra đảo tránh xa loài người. "Loài người"- có nên dùng cái từ này không nhỉ? Sợ lại bị tra bản quyền !Nhưng nhỏ bạn gì đấy của tao ơi, trước đây tao cực quý mến mày nhưng đách hiểu sao từ hồi mày lại nghĩ "loài người" là từ mày đã nghĩ ra và tao thần tượng mày đến phải đạo cái văn phế phẩm 3 xu của mày, tao không ưa nổi dù là một tẹo. Mà theo lời mày ngông cuồng viết thẳng cái status chửi xéo đầy mực đích thì là để tao trông cool ngầu cá tánh trong những comment láo lếu của tao với những người khác. Sự sân si đó có giúp mày bớt thoát tục, tao nghiệp để văng thẳng từ cao xanh xuống trần gian rồi ngay lập tức có ai đó tát cho một vố để bớt ảo mộng đi không? Sự nhỏ nhen và tính cách thất thường của mày dã khiến mày trở nên là một con mẹ lập dị, sống drama và không ai có thể chịu nổi. Mày cảm thấy cô đơn đúng không? Yup, cái đó mày đáng được nhận đấy. Thân ái và xin đéo vào cái mặt của mày rằng "loài người" kia xấu xa và bất nhẫn nhưng cũng đéo bao hàm cái mặt hãm của mày trong đó ô kê? 

Tiếp nhé! Quên cái đoạn bất lịch sự ấy đi tôi vẫn là một chàng trai sâu sắc và đáng yêu sa răng hê dô bắn timmmm! 

Bởi vì mở lên đã thấy clip hàng trăm người nhào vào đánh, đấm, đá, tát hai người phụ nữ mà họ nghi là bắt cóc chỉ bởi vì một con holy bitch ất ơ éo biết đầu cua tai nheo mở mồm tri hô. Sự nóng vội làm nên một đống người tàn nhẫn đánh đá đồng loại không có chút tự vệ. Còn cái bọn "dân cư mạng", tôi không hiểu đâu ra một thể loại văn hóa comment thấu hiểu đám đông như kiểu "thà đánh lầm còn hơn bỏ sót" dưới những tấm hình sưng vù máu mủ của hai gương mặt vô tội? Cái xã hội chó má này rốt cuộc đạo lý và tính người đang ở đâu? Nấc thang bần cùng, ngu muội đang ở đáy hay đã rớt xuống thang âm vô cùng rồi? Sự nhiễu nhương đến bất thường đó không đáng lo ngại hơn hàng ngàn người giàu mỗi năm tìm kiếm tự do nơi chốn thanh bình hơn cái đất nước VN ngàn năm văn hiến, ung thư và chết queo vì tai nạn giao thông hà rằm hàng đầu thế giới? Sự thanh bình vỗ đít cái bép vào bộ mặt nhơn nhơn của những tay lãnh đạo coi trời bằng vung và coi dân như một lũ ngu si bợ đít hàng ngày chăm chỉ cày cấy nuôi thân và lo lấp lỗ trôn cho chúng nó. 

Nhưng đấy chỉ là một giọt nước tràn ly khiến tôi chán chê loài người. Bởi chỉ mới hôm qua thôi, tôi vô tình chứng kiến một cuộc vạch trần tội trạng của bản thân mình bằng những lời lẽ xúc phạm, đay nghiến, tàn độc bởi chính những người đồng nghiệp mà tôi quý mến, trân trọng hết mức. Sự ngây ngô của một đứa sống trong môi trường trong sạch quá lâu đã biến tôi thành một đứa cả tin và dễ thỏa hiệp. Sự sai lầm trong cách sống và tin tưởng con người đã cho tôi một bài học quá đắt giá. Nỗi giận dữ của tôi không đủ khiến tôi cảm thấy căm ghét những con người đã làm tổn thương mình. Tôi không hiểu, sự đối đãi thân tình đã biến mất bằng cách nào để khi đến được người nhận đã không đủ mạnh mẽ để biến tôi trở nên tốt đẹp trong lòng họ? Hay nội tâm đen tối đã khiến họ bỏ qua những chân thành để chỉ gạn lọc ra những thứ xấu xa từ những người khác? Nếu vậy thì ôi, họ thật là đáng thương...

Tôi nghĩ mình đã có một bài học đắt giá về lòng tin, về con người và sự đãi bôi của những người xung quanh. Giá mà khôn sớm hơn một tý thì tốt biết mấy. Này nhé, thỏa hiệp như thế này. Kể từ giờ phút này, nếu đặt hết lòng tin và sự quý mến trọn vẹn cho một ai đó, người đó hoặc là bố hoặc là mẹ chứ không là ai khác, nghe không?
Read More

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena