29 thg 4, 2015

Ngày mai


Tôi vẫn nhớ những buổi tối ngồi dưới hiên một cửa hàng bán đồ gỗ trên đường Ngô Gia Tự, Quận 5 đọc từng trang chữ trong quyển Rừng Na Uy chờ Win tan buổi dạy đến đón. Gần một tiếng đồng hồ chờ anh chứ ít ỏi gì vậy mà cứ điều đặn mỗi đêm như thế. Tôi vẫn cứ nhớ hình ảnh của anh mỉm cười mỗi lần anh nhìn thấy tôi ngước mắt lên từ trang sách nhìn anh giận dỗi.

- Lên nhanh anh chở về nhóc- Vẫn luôn là câu nói ấy.

Tôi vẫn nhớ những ngày trốn nhà đêm hôm chạy thẳng lên nhà anh. Bị anh bỏ rơi lăn lóc ở nhà một mình. Trước đó còn hù dọa, Lúc sáng có người rước thầy cúng về niệm phòng trọ mình đó nhóc. Rồi lên xe bỏ đi. Báo hại tôi hai ba tiếng đồng hồ niệm chuỗi Phật mếu máo chờ anh về.

Tôi vẫn còn nhớ đến vị béo ngậy mát lành từ ly trà sữa anh mua chuộc lỗi mỗi khi bỏ tôi ở lại có việc phải đi. Ly trà sữa ngon nhất trần đời mà tôi từng uống. Bây giờ, cứ mỗi lần đi học về ngang qua ngõ vào nhà anh, tôi lại ghé vào quán trà sữa đó mua cho được một ly trà sữa bánh flan đem về. Lúc chờ mua vẫn hay ngó lang mang ra đường, biết đâu có thể nhìn thấy được bóng hình quen thuộc lướt qua tầm mắt. Nhưng chẳng bao giờ thấy được...

Tôi nhớ căn nhà trọ của anh, nhớ cái lưng trần trắng ngần mát rượi, nhớ khuôn mặt đáng ghét và nhớ cả giọng ca cải lương trầm trầm của anh. Nhớ mỗi lúc hẹn mà anh về trễ, ngồi trước mái hiên đen ngòm chờ anh về. Tiếng xe anh, tôi còn đinh ninh trong đầu rất rõ.

Tôi nhớ có hôm cãi mẹ rồi nói dối là lên nhà bạn ngủ mà thực chất là đến ngủ với anh. Mẹ buồn tỏ rõ ra mặt nhưng tôi vẫn đi. Lúc lên nhà anh, mai lại về nhà mình mà tôi khóc một trận sướt mướt không hiểu tại sao. Anh bối rối lau nước mắt cho tôi, khẽ bảo, Thôi thay đồ rồi anh đưa về nhà trả mẹ em, mặt thoáng chút buồn. Nghe anh nói vậy tôi nín khóc mếu máo, Em ở lại với anh, em thương anh ở một mình. Tôi nhớ hôm đó là mùng 4 Tết.

Tôi nhớ lắm cách anh gọt xoài cho tôi cái má thật to. Nhớ cách quét dọn nhà cửa, nhớ cách anh thở phì phò hay giật mình mỗi lúc ngủ gần tôi. Tôi nhớ cái ôm anh ghì chặt những lần tôi dỗi quay lưng lại người yêu dấu. Nhớ cái thân to đùng nén chặt lên lưng tôi thì thầm:

- Anh thích như vầy. Em yên nào. Anh thích nằm lên lưng em lắm.

Tôi nhớ anh hay nắm lấy mớ mỡ thừa của tôi ở bụng thì thào ghẹo, Mập như con heo. Nhớ cả giọng đọc sách như thầy tụng, nhớ tiếng cười, nhớ cả mùi đàn ông của anh.

...

Ngày mai, anh sẽ chính thức đi nối vợ. Ngày mai, anh chính thức trở thành một người đàn ông của gia đình. Chính thức thoát khỏi cái nắm tay của tôi. Chính thức bước chân ra khỏi ước mơ của cả hai. Để lại mình tôi với nỗi nhớ anh da diết. Nhớ những buổi tối chỉ có hai đứa. Tôi chợt nhận ra tôi yêu anh rất nhiều. Chợt nhận ra từ trước đến giờ, tôi đòi hỏi ở anh quá nhiều mà không nhận ra tôi là một người yêu tồi tệ đến như thế nào. Chợt nhận ra, tôi đã đánh mất người mình yêu mãi mãi...

Anh nhắn, với lời xin lỗi và mong tôi tha thứ. Anh bảo anh còn trách nhiệm với gia đình. Anh bảo anh đã lớn tuổi lắm rồi. Thế có nghĩa là anh hy sinh tình yêu tôi, bỏ mặc nỗi buồn đau của tôi để chấp nhận sống một cuộc đời mà nhiều người muốn anh như thế. Người phụ nữ đó hơn một lần được anh nhắc tên. Hơn một lần anh tâm sự về tình cảm chị ấy dành cho anh. Tôi nhận ra sự đắn đo trong giọng nói của anh. Anh cần gia đình của riêng mình và tôi không cho anh được điều đó. Chị ấy là sự lựa chọn đúng nhất anh đã làm. Tôi chắc chắn thế...

Dẫu biết điều anh làm là đúng đắn. Dẫu biết vào cái tuổi 31 của cuộc đời, người đàn ông cần biết bao một gia đình của riêng mình. Một gia đình thật sự kia với một người phụ nữ đảm đang ân cần và những đứa con khấu khỉnh đáng yêu. Không phải một gia đình đặc biệt, không phải cùng một người đàn ông khác và những đứa con nuôi hay chỉ là con của một trong hai người. Đứa con là một sự kết nối và ràng buộc hai nửa cuộc đời lại với nhau. Lập gia đình là tiếng nói khẳng định sự trưởng thành và đứng đắn. Là thước đo quan trọng đánh giá sự thành công của một người đàn ông.

Tôi thương anh sống đơn chiết một mình. Một tuần bảy ngày, tôi chỉ có thể gặp anh một đêm. Tôi thương anh ăn uống tạm bợ, tôi lo anh bệnh vì ngủ võng suốt thôi. Tôi sót mỗi khi thấy vết muỗi chít chằng chịt trên vùng da trần của anh. Thương cái dáng đàn ông mình trần ngồi tự giặt quần áo của mình hay những lúc mở mắt thức dậy, thấy anh gáp rút là quần áo cho kịp giờ lên lớp. Tôi ước có thể ở cạnh mỗi lúc anh nhắn tin bảo bệnh hay sốt mà chỉ có một mình ở nhà. Tôi chẳng thể làm gì tốt cho người tôi yêu. Chỉ có một người phụ nữ, với danh phận rõ ràng với thiên chức làm vợ bẩm sinh mới có thể chăm chút cho anh tốt nhất.

Anh cưới vợ tốt mà. Biết thế sao lòng tôi vẫn đau?

Chắc bây giờ Win đang tất bật với quà cáp các thứ. Lễ vật dành cho đám hỏi đã chuẩn bị xong hết chưa nhỉ? Mẹ từ Đồng Tháp đã lên chưa? Bà có khỏe không? Anh chọn mặc đồ gì cho buổi sáng ngày mai. Giá mà anh mặc chiếc áo tôi mua cho anh. Ôi trời, giá mà tôi có thể nhìn thấy gương mặt anh bừng lên hạnh phúc, khoanh tay đứng sau người lớn hỏi chuyện cưới sinh. Tôi ước được nhìn thấy anh trao nhẫn cho người phụ nữ anh chọn. Trong hình chị thật đẹp và hiền. Tôi cũng ước được chia vui vào ngày đó. Anh bận rộn lo lắng đủ điều vậy mà giờ tôi ngôi đây với buồn thương giăng kín. Tôi chẳng giúp được gì cho người tôi yêu. Thật vô dụng.

Ngày mai hãy qua mau đi hoặc xin đừng đến nữa...

         

11 comments:

  1. Khoai tây! Vì tôi không thể là cậu nên không hiểu hết những gì cậu đã trải qua, nhưng mà ngày mai mà không đến nữa thì hóa ra cậu gián tiếp muốn chết à. Cậu chỉ là yếu đuối lúc này thôi, của mình thì sẽ về với mình.
    Hi vọng cậu sẽ sớm ổn, sẽ như thế mà. Cố lên.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Còn là của tôi để về với tôi không hả Kira? Ai là ai của ai đây?
      Tôi không chết. Tôi chắc chắn là tôi vẫn sống. Tôi chỉ là đang có một nỗi buồn rất đẹp mà thôi...
      Cảm ơn Kira thật nhiều nhé!

      Xóa
    2. Thì nếu không là của mình nữa thì nắm níu, đau khổ ích gì. Khoai tây à, thấy cậu khóc cho nỗi buồn rất đẹp mà cậu nói và chửi rủa thân phận của cậu...ừ thì đừng làm đau mình nhiều như vậy nữa. Kết thúc là ở cậu đấy chứ người ta đã không thể để nó diễn ra được nữa. Khoai tây à, chân thành ôm cậu :)

      Xóa
    3. Ôm thật chặt nhé và đừng rời tay ra khi tôi chưa sẵn sàng. Chân thành cảm ơn Kira :)

      Xóa
  2. Nếu khóc được thì khóc đi nhóc!
    P/S: Rồi sẽ qua thôi.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Tôi không còn khóc được nữa. Có thể nói cho tôi biết cảm giác này bao giờ thì kết thúc có được không?

      Xóa
    2. Khi thời gian trôi qua.
      Không khóc được nữa thì gọi to tên mình đi.

      Xóa
    3. Làm thế có ích gì hả Chấm?

      Xóa
    4. Chẳng có ích gì ngoài việc phát hiện mọi thứ rồi cũng trở nên hết sức ...vớ vẩn.

      Xóa
  3. Khoai ơi, khoai? tình yêu của em đạp quá :(

    Trả lờiXóa

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena