Vào một này trước ngày chúng tôi kết thúc học kì đầu tiên, tôi đã rất muốn lại bắt chuyện với cậu ấy. Khi tôi thấy cậu ngồi một mình trên bệ cửa nhìn ra khoảng sân rộng của trường Đại học. Trông cậu lúc ấy vừa mỏng manh vừa như sắp vỡ vụn ra tới nơi. Tựa hồ như một quả bóng bay bị thổi căng quá mức.
Cậu là một cô gái mạnh mẽ. Tôi công nhận điều đó dù đôi lần có dịp ngồi chung, tôi luôn thấy cả cơ thể cậu run lên bần bật. Tôi từng cho rằng đó là do tác dụng phụ của việc tiêm hoocmon. Nhưng giờ thì tôi biết, cậu run lên vì phải chịu đựng ánh mắt nhìn của tất cả mọi người. Một cô gái đã vì muốn được là mình mà chịu đựng. Một cô gái đã vượt qua tất cả những nghi kị và dèm pha. Để lại sự miệt thị và những ánh nhìn kinh tởm, sự dằn xé nội tâm để vẫn cứ sống, sống tốt và phập phồng yêu thương. Một cô gái như thế thì thật đáng trân trọng và ngưỡng mộ, phải không?
Tôi vốn dĩ là một thằng dở hơi nên tư tưởng của tôi cũng tương đối dở hơi như thế. Tôi thương chơi vơi mỗi khi nghĩ đến lúc cậu tần ngần trước hai cánh cửa nhà vệ sinh ở một nơi công cộng hay cậu sẽ ở dãy nào trong kí túc xá. Cậu tự mình phá hỏng nhan sắc của bản thân. Tôi xót xa mỗi khi tưởng tượng ra gương mặt cậu lúc quyết định hy sinh tất cả những thứ mà mọi cô gái đều quý trọng. Cậu bức tử đôi ngực mình trong lớp vải dày bó sát. Bao giờ ra đường, tôi cũng thấy cậu đầu trần phong phanh áo cộc để da đen đi và mụn mộc dày lên. Cậu luôn phải gồng mình để được làm con trai, cái đầu 3 phân giúp cậu củng cố điều đó. Rồi khi nói chuyện với ai, cậu cũng cố nói cho to và gằn lại giọng mình...
Đôi khi, tôi tự thắc mắc, cậu được gì sau tất cả những khi sinh đó? Cậu bị tẩy chay ra khỏi đám con gái và đồng thời chẳng thể hòa nhập được với đám con trai. Cậu cô độc và hàng ngày phải trân mình chịu đựng những ánh mắt săm soi, dò hỏi về giới tính của mình. Thế có đáng không? Nhưng rồi tôi vẫn thấy cậu cười. Nụ cười méo mó của một thằng con trai thật thụ. Cậu vẫn giúp đỡ những người khác như một cách trả thù sự khinh rẻ của họ. Và tôi biết, ở một góc khuất nào đó đã vỡ ra trong tâm hồn cậu đang dần nảy sinh một mầm sống mới.
Này cô, có người hỏi tôi giữa chúng ta có gì không. Tôi trả lời rằng giữa chúng ta có quần áo. Nhưng họ lại hỏi tiếp, nếu không có quần áo thì giữa chúng ta có gì không. Hmm, để tôi suy nghĩ đã, nếu không có quần áo thì chắc là... lạnh lắm.
Tình thư cho AI
-
Ngày 25/4/2024
Tiếp nối những chuỗi ngày yếm thế, ba viết thư cho con. Nếu không ai đọc
thì thật buồn cho người viết, nhưng một khi đã có một đối tượn...
5 for today
-
*1. *Nửa năm rồi mới lại cắt tóc.
Không biết hôn nhân của ông anh cắt tóc ra sao, nhưng từ ngày lấy vợ sinh
con đến giờ, trông anh ta càng lúc càng ...
0807
-
Cảm giác từ hạnh phúc khi sắp được gặp em mèo vào 2 tuần tới cho đến cảm
giác phải hứng chịu vết thương cũ của gia đình bỗng dưng bị hở.
Mình thực sự đ...
Ôm Phản Lao Ra Biển
-
“Dù gần như vẫn luôn thất bại trong việc hiểu, nắm bắt và diễn tả được bản
thân mình, và vẫn thường xuyên bị hiểu lầm, nhưng theo một lối kỳ lạ nào
đó, tôi...
" Đếm ngón tay mới ngỡ mình già " ( AVT)
-
Chiều nay mình gặp một người chẳng có lý do gì để gặp. Người ấy cách mình
một cơn mưa nên mình chạy xe qua cơ mưa ấy mà gặp. Khi dời ra khỏi cuộc đời
H, ...
90 ngày sau chia tay
-
* Hậu chia tay - không có điều gì khủng khiếp xảy ra cả đâu*
Khi yêu ai, hình ảnh người đó sẽ luôn hiển hiện, đồng hành trong từng suy
nghĩ, việc làm của ...