6 thg 12, 2013

1


Có những thói quen bắt nguồn từ hoàn cảnh sống. Chẳng hạn như việc lang thang ra bờ sông mà lang chạ với nỗi cô đơn là một ví dụ. Mặc cho những cặp yêu nhau rù rì âu yếm cứ thế mà ngồi nhìn về phía bờ bên kia.

Đôi lúc tôi vẫn hay tự hỏi, có phải tôi vẫn còn trẻ không. Tôi chắc rằng có một sự nhầm lẫn nào đó về mặt thời gian rồi. Bởi vì tôi trẻ trung là thế mà sao tâm hồn quá đỗi già nua...

           
Read More

5 thg 12, 2013

Một kẻ nghiện rượu


Làm cách nào khiến một kẻ cô đơn rời khỏi màn hình máy tính, đóng lại tất cả những trang web đen và chat box đầy rẫy những cô gái nóng bỏng? Câu trả lời là đem cho anh ta một vài chai bia và ít đồ nhấm làm sẵn. Say xỉn giúp con người ta quên tất cả mọi sự trên đời và bay bổng trên mây với những điên rồ không thực. Tôi có đang nhầm lẫn giữa tác dụng của bia bọt với heroin không nhỉ? Kệ xác, bởi vì bằng một cách nào đó, tôi đã trở thành bợm rượu rồi...

Trong những cơn say xỉn bè nhè, tôi nhận ra một điều rằng thì ra thuốc độc và rượu cũng chẳng khác nhau là mấy. Chỉ khác mỗi một điều là khi uống rượu bạn chạy nhảy xung quanh mọi người và khi uống thuốc độc, mọi người sẽ chạy nhảy xung quanh bạn. Còn giây phút mà ban tỉnh rượu ấy à thì thà uống thuốc độc chết quách đi còn tốt hơn.

Và vào những lúc tỉnh rượu thức dậy như thế, lúc nào tôi cũng nghĩ đến Win của cùng một câu hỏi:

- Nếu thấy mình như thế này, anh sẽ như thế nào?

Bời vì người tôi yêu chưa từng động đến một giọt rượu nào, anh cũng không hút thuốc hay cờ bạc. Anh giữ cơ thể mình trong sạch với nước chín nấu sẵn, không bao giờ dùng đá lạnh cho dù đó có đang là mùa hạ oi nồng. Anh tập thể dục 2 lần một ngày, vào lúc ban mai và tờ mờ tối. Anh cũng bắt đầu đạp xe thay vì đi xe máy đến trường dạy học và hoàn toàn chẳng bỏ vào bụng bất cứ thứ gì sau 7 giờ tối... Một người mô phạm như vậy sẽ nghĩ gì khi nhìn thấy người anh ta yêu say mèn ói mửa, thậm chí còn không thể định vị được đâu là tường phòng ngủ đâu là nhà vệ sinh? Tôi đã thắc mắc về câu trả lời đến phát điên lên được. Thế là tôi lại tiếp tục uống...

Rồi những thắc thắc, những biểu hiện của một gương mặt tưởng tượng về hình hài người yêu dấu biến thành nỗi nhớ nhung vướn vất khó bỏ trong những tháng ngày sống cô đơn. Tôi đã nhận ra rằng, yêu ai đó cũng giống như tự xây gạch chôn mình. May mắn phát hiện thì kịp thời nhảy ra. Còn không thì suốt đời chịu mất tự do, buồn bã sống trong bóng tối...

           
Read More

Phía bên này cửa sổ


- Mày này, liệu ở trên đấy có ai đó ngó xuống thấy tụi mình không?
- Ngu thế, làm gì có ai. Nếu có, ai lại ngang nhiên thay đồ cho chúng ta ngắm như thế.
- Ờ nhỉ...

           
Read More

30 thg 11, 2013

...


- Anh à, mỗi ngày em càng thích anh nhiều hơn. Phải làm sao bây giờ?
- Em chỉ "thích" anh thôi à?
- Cái "thích" gôm nhiều tới độ thành "yêu" luôn rồi nên em mới lo...
- Hmmm, vậy em nên vui chứ sao lại lo?
- Bởi vì rồi sẽ có một ngày anh rời bỏ em thôi.
- Em ngốc...
- Em nghĩ trước khi mối quan hệ của chúng ta đi xa hơn không thể kiểm soát và tình trạng tâm lý của em còn tồi tệ hơn lúc này, chúng ta dừng tại đây nha anh.
- Ừ...

           
Read More

10 thg 11, 2013

Vài chia sẻ về chỗ ở mới


Tôi đã từng nói rằng khi tôi buồn bã nhất, tôi thường viết rất nhiều. Nhiều đến độ những con chữ nhấn chìm tôi đến muốn chết đuối. Nay tôi lại phát hiện ra một điều rằng khi tôi cảm thấy mình hạnh phúc, tôi chẳng thể viết ra nỗi một từ. Giờ đây, tôi, hoặc đang hạnh phúc mà tôi không biết, hoặc tôi đang chết đuối trong một mớ phiền muộn giăng kín mà tôi không hay... Tuy nhiên, bằng một nỗ lực phi thường, tôi đã và đang ở đây để chia sẻ những dòng chữ viết vội về một phần hạnh phúc (hoặc là một nỗi cô đơn áng chừng) của tôi trong suốt một tháng vừa qua.

1. Phòng trọ nơi tôi ở chung vách đến tận ba phòng khác: phòng hai cha con, phòng các anh lớn và một phòng khác đóng cửa suốt. Phòng hai cha con cute nhất và cũng ở căn phòng to nhất trong tất cả, lúc nào cũng dậy mùi thức ăn mỗi lần tôi đi học về. Vì ở chung vách nên hễ ai nhỡ nói chuyện to quá là các phòng khác đều nghe rõ cả nên có hôm, cái TV của hai cha con nọ bật mãi vẫn không lên được hình, tôi chỉ nghe họ cãi nhau thôi cũng cười thầm mà đau cả ruột. Phòng các anh trai lớn cũng ồn ào không kém nhưng lại là một sự ồn ào lãng mạn hơn cả. Bởi vì tối nào tôi nằm đọc sách cũng nghe các anh đánh đàn đến tận khuya, lắm lúc còn buông lời hát khe khẽ. Phòng có chiếc cửa sổ luôn đóng thông với phòng tôi là phòng kín tiếng hơn cả, suốt thời gian ở đây, tôi chưa một lần gặp chủ nhân căn phòng đó mà chỉ toàn nghe thấy tiếng những chiếc móc treo quần áo bằng sắt va vào nhau.

2. Tầng 1 có hai nhà vệ sinh, phòng tôi toàn quyền sử dụng một nhà, các phòng còn lại dùng nhà vệ sinh lớn hơn nhưng những hôm kẹt phà cũng đi nhờ nhốn nháo. Nhà vệ sinh lớn có cái bồn cầu nhỏ màu xanh, nhà vệ sinh nhỏ có cái bồn cầu lớn màu trắng (lol). Trong nhà vệ sinh lớn, mọi người còn nuôi cả cá nữa. Kinh tế phết ấy. Haha

3. Vì ở gần khu chung cư cao cấp nên sáng sớm đi tập thể dục, không lạ gì khi tôi gặp nhiều người nước ngoài. Những con người khác màu da đủ lứa tuổi ở những quốc gia khác nhau đang sống xung quanh tôi. Sáng bảnh mắt, đứng từ lan can nhìn xuống đường có thể dễ dàng thấy những em bé Pháp tóc vàng hoe vừa đạp xe vừa nói chuyện với nhau bằng ngôn ngữ quê hương mình. Đi trên đường thì gặp những người da đen to lớn, những người Nhật mua thức ăn ở cửa hàng tiện ích, những người Anh hoặc Mỹ trạm trỗ vô tư hôn nhau ở công viên và còn những người nước ngoài khác chạy xe máy lướt qua tôi trên đường... Cảm giác vừa thú vị lại có chút không quen. Tôi như đang sống ở một nơi khác không phải quê hương mình. Những con người đó, ai cũng vội vã và chẳng mấy gì thân thiện ngay đến một em bé người nước ngoài cũng nhìn tôi kì lạ. Gì chứ, tôi đang sống ở nước tôi kia mà?

4. Tháng này, tôi nhận được một cuộc gọi của người quen nhờ vả và sau đó, tôi có ngay một người ở cùng. Đó là một con Chồn thú vị. Có dịp sẽ kể sau...

           
Read More

17 thg 10, 2013

Chuyện kể giữa tháng 10


1. Thời gian trôi nhanh quá đến nỗi tôi chẳng kịp gửi lời chào đến tháng 10 thì nó đã thân thiết với tôi rồi. Và như để tạm biệt những không vui của tháng 9 vừa cút đi, tôi chuyển chỗ ở lên một nơi xa lạ. Tôi lại trở về với những bận bịu của riêng tôi.

Tháng này, câu nói tôi được nghe nhiều nhất là "Này, chúng ta làm tình đi". Nghe nhiều đến nỗi nếu tôi ngốc một chút có thể tôi đã nghĩ đó là một cách mà người khác gửi lời chào đến với tôi. Tôi thật không hiểu nổi bản thân làm cách nào lại nhận được nhiều sự "ưu ái" đến vậy. Như thể trên cơ thể tôi tỏa ra một thứ mùi kích thích tình dục, mời gọi không lời giống kiểu: hãy đến gần tôi đi, lột sạch quần áo và làm tình nào hoặc là bằng một cách nào đó khác tương tự thế chẳng hạn. Nhưng nói tóm lại, bằng cách vô ý nào đi chăng nữa, tôi thật sự không thích tình trạng này này diễn ra thêm một chút nào. Rắc rối!

Tôi có vẻ đang sống rất buông thả rồi mà buông thả thật thì đã sao? Tôi nghĩ tôi còn trẻ, rất trẻ và hết sức trẻ là đằng khác. Tôi có quyền sử dụng tuổi trẻ, nét đẹp của bản thân để làm những gì mà tôi thích. Tôi, chỉ làm những gì mà tôi thích thôi, không hơn. Và tình dục chỉ là một trong những thứ tôi thích. Nhưng thôi nào, đừng cứ suy ra cái kiểu tôi thích, tôi ham muốn thì ai tôi cũng chịu va vập vào. Tôi không phải là trai bao, tôi chẳng phải là đĩ đực và với nguyên tắc nói trên, tôi cũng chỉ thích làm tình với những ai mà tôi thích. Hiểu chứ?

2. Tháng này đánh dấu là tháng đầu tiên tôi dọn ra khỏi nhà và đến sống ở một nơi khác. Chỗ tôi ở là căn phòng nhỏ được tách từ căn phòng lớn hơn trên tầng một của một ngôi nhà ba tầng. Chủ nhà là hai ông bà già tốt bụng không con. Căn phòng nhỏ tôi ở không có đồ đạc gì đắt giá ngoài một ô cửa sổ nhỏ chỉ mở được mỗi một cánh còn cánh kia đã bị vướn vào dây điện mất rồi. Từ chiếc cửa sổ này, tôi có thể nhìn thấy tòa nhà cao tầng lộng lẫy ở đối diện. Gần về đêm, từ những tấm cửa sổ bằng kính trong suốt trên cao kia, những căn phòng lần lượt cháy đèn và đêm đến thì ánh đèn hoàn toàn phủ khắp tòa nhà cao tầng chót vót. Toàn cảnh đẹp hệt như lễ hội thả lồng đèn lên trời trong phim hoạt hình "Tangled" vậy.

Mỗi buổi sau khi đi học về, ăn cơm tối và tắm rửa sạch sẽ xong, tôi thường pha cho mình một tách trà nóng rồi ngắm nhìn trên cao qua nửa ổ cửa sổ mở. Gió dìu dịu khẽ ru mát rượi từng hồi. Lắm lúc có đôi ba tiếng ho hay rì rào nói chuyện của phòng bên mà tấm tường ngăn vách không đủ sức ngăn lại lọt thỏm vào phòng tôi. Tôi vừa cảm thấy lòng mình bình yên khôn tả vừa có một chút chênh chao trống trải lạ kì. Rồi tôi thì thầm với chính mình như kêu cứu:

- Hàng trăm ô cửa sổ trên xa xăm đó, có ai đang nhìn thấy tôi không?

3. Cho đến bây giờ, sau nhiều năm đã trôi qua, sau những chuyện dồn dập ập đến, tôi vẫn nghĩ rằng mình không sao quên được Rozet. Tôi đã nhận ra rằng, cho dù bản thân tôi có cố phủ định chuyện đó như thế nào thì trong sâu thẳm, cô ấy vẫn chiếm phần quan trọng nhất trong cuộc đời tôi. Không phải kết thúc với Win mà tôi nói vậy vì chúng tôi, sau khi ngồi lại trần tình cùng nhau, đã bình thường quan hệ như xưa đấy thôi. Mà bởi vì nhờ những đêm nằm một mình trong cô đơn, nhìn ngắm những ô cửa sổ sáng đèn cao tít tắp xa xăm và những đêm nghĩ mãi không thôi về những ngày xưa cũ, tôi đã biết bản thân mình vẫn chưa quên được Roz. Đó là một sự lụi bại tâm thần đúng không hay là một sự ngốc xít đáng nguyền rủa?

Tôi tìm thấy Roz, thích cô ấy trước khi tôi nhìn ra thế giới này. Một phần nỗi đau mà cô ấy mang lại khiến tôi hoàn thiện phần "người" của tôi hơn. Tôi chọn yêu Roz bởi cô ấy giống mẹ tôi và bởi cô ấy xinh đẹp như bầu trời sao và càng cả hàng nghìn lý do hơn thế nữa. Tôi đã đánh cược hoàn toàn tình cảm của mình vào cô ấy. Người con gái mà tôi nghĩ rằng sẽ ở bên mình đến suốt đời. Và cũng bởi vì thế, tôi chẳng còn có thể yêu bất kì một người con gái nào như vậy nữa. Ngay cả thích cũng không thể được. Chỉ có một sự lựa chọn duy nhất tôi đã đánh mất mà thôi...

Tôi nói ra chuyện này để làm gì khi mọi chuyện dường như đã muộn mạng rồi nhỉ?

Ôi, tôi thật là ngốc!

           
Read More

6 thg 10, 2013

Hoặc không còn nữa...


Hắn rút bao thuốc ra định hút cho ấm người. Cái zippo gặp nước ướt đá lửa không sao lên được. Hắn cất thuốc đi.

Này nhé, thỏa thuận thế này. Nếu một thời gian quá dài mà không thấy hắn xuất hiện, hãy tự hiểu rằng hắn đã không còn nữa. Hắn không còn muốn sử dụng con chữ để giải tỏa cảm xúc bức bối của bản thân hoặc không còn nữa thật. Tùy cách nghĩ...

           
Read More

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena