6 thg 2, 2015

:(


Ngày xửa ngày xưa, vào một dịp cuối năm nọ, mẹ gọi cậu bé Khoai Tây lại và ra lệnh tổng dọn dẹp những hộp cát tông đựng tập sách cũ không dùng nữa của cậu. Bạn nhỏ ậm ừ mà vẫn chưa làm được. Cha mẹ ơi, cái vỏ bao cao su năm nào mình giấu một trong những cái hộp đó giờ biết phải làm sao? ==!
Read More

22 thg 1, 2015

...


Không buông xuôi là một dạng cố chấp, mà cứ thế buông xuôi lại là vô tình...

Read More

16 thg 1, 2015

18 độ


Sài Gòn 18 độ lạnh vô ngần. Tôi có cảm giác như mình là một cục thịt bị bỏ trong ngăn đá tủ lạnh. Tôi chịu lạnh kém lắm. Ai mang tôi ra rã đông hộ nào! Hắc xì... Nhưng mà nói chung thời tiết thế này cũng dễ thương.

Chỉ tội con này bị trượt vỏ chuối té ngất xỉu. 
Read More

4 thg 1, 2015

21 tuổi


21 tuổi. Tôi soi mình vào gương, ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ mà vẫn không thể chấp nhận nổi sự thật rằng mình đã già thật rồi. Thế rồi tôi quyết định buông xuôi bằng cách để lì hàng ria mép và mớ râu lún phún dưới cằm không cạo đi. Này nhé, đó là một sự thỏa hiệp với tuổi tác. Vỗ vô bản mặt cái chát. Thế mới ra 21 này con chó. Meoooo

21 tuổi. Hmmm, một đời người trải dài 60 năm. Tới nay là tròn 21 năm hưởng dương trên cuộc đời này rồi. Tôi cho rằng, mốc 20 là khép lại một chuỗi ngây thơ bất bại và 21 tuổi là đánh dấu cho một cột mốc khác trong cuộc đời mà ở đó sự chính chắn của trưởng thành đóng vai trò chủ yếu trong cuộc đời tôi. Nghĩa là tôi không còn có thể chạy về nhà chui rút trong phòng trốn tránh khó khăn, là sẽ phải tự mình ra những quyết định chứ không phải hãy khoan đã để tôi gọi điện thoại hỏi ý kiến mẹ. Uhm, tuổi 21, nó đây rồi, cuộc đời của chính tôi!

21 tuổi. Tôi muốn làm gì nhất ư? Nhiều lắm. Chẳng hạn như một lúc làm tình với hai người này hoặc vào một ngày đẹp trời nào đó tôi sẽ từ bỏ tất cả và tự mình lao xe về phía biển. Tôi có thể nghe thấy tiếng sóng biển vỗ vào bờ. Tôi cảm nhận được rằng gió đang mơn man da thịt tôi. Người tôi ướt nước và tôi liếm được cả muối dần kết tinh trên cánh tay mình. Thật là yên bình!

21 tuổi. Tôi vẫn còn cảm giác trống rỗng. Đó là lý do tôi không thể viết cái gì cho ra trò ngần ấy thời gian qua. Nhưng tôi đang dần quen với nó. Một lỗ rỗng trong người không gì lấp đầy đầy được. Tôi đã quen với nó rồi. Như một giọt dầu ăn trong một ly nước lọc.Không lẩn đi đâu được cũng không thể hòa tan. Nó có ở đó, đầy khó chịu nhưng dần rồi cũng quen cho đến khi bạn hắt bỏ tất cả nước có trong ly. Cũng thú vị đấy chứ. 

21 tuổi. Tôi không còn tin vào tình yêu nữa. Nó là một đồ quá đắt giá so với một đứa nghèo hèn như tôi. Tôi chẳng mong sẽ có người bên mình trong những giờ phút tới nữa. Cũng chẳng mong sẽ có ai đó chấp nhận mình. Sài gòn dạo này lạnh, tôi mặc thêm áo là đủ ấm rồi.

21 tuổi. Tôi vẫn nghĩ về cái chết nhưng tôi sợ nó. Chết là hết là kết thúc một sự hiện diện nhỏ bé của một bản thể yếu ớt mà sự xuất hiện, tồn tại và chết đi chẳng mấy vẻ vang gì. Tôi không muốn chết như vậy. 

21 tuổi. Tôi chấp nhận mình là một thằng gay vui vẻ!








Read More

28 thg 12, 2014

...


Trộm nghĩ, sau này tôi làm có tiền sẽ mua hoặc thuê một căn nhà. Nhà lớn nhỏ không quan trọng nhưng nhất thiết phải có máy tắm nước nóng, đặt một chiếc ghế sô pha dài, nuôi một con mèo Ba Tư lông trắng và nuôi luôn một đứa người yêu. Mỗi tối đi làm về, ngâm mình trong bồn nước ấm nghe nhạc. Sau đó thì nằm dài trên ghế sô pha, đầu gối lên đùi người yêu dấu vừa đọc sách vừa vuốt ve mèo,  thỉnh thoảng với tay với lấy tẹo bánh bích quy bơ rồi nhâm nhi.  

Ôi chao là hạnh phúc! :)))

Read More

8 thg 12, 2014

...


"Phụ nữ giống như giấy thế chấp. Một khi đã ký cậu phải tiếp tục trả lãi cho suốt phần đời còn lại. Đàn ông thì giống giấy bảo hiểm. Họ đánh giá cao khi cậu đóng góp. Nhưng sớm hay muộn, khi trả nợ xong cũng quay về đá cậu thôi."

-Amphetamine-

Read More

1 thg 12, 2014

...


Nếu một người tự nguyện hao tổn công sức nửa đời mình để đỡ bạn một bước lên mây, trước tiên bạn nên kiểm tra DNA xem đối phương có phải chính là cha mẹ ruột của bạn? Nếu quả thực không phải, vậy anh ta nhất định yêu bạn sâu đậm, mà là yêu đến mức luôn cảm thấy còn chưa hoàn toàn có được bạn, mới có thể dốc lòng dốc dạ vì bạn tựa mất đi lý trí như thế. (Chỉ khi đối phương không yêu ta như mong muốn, con người mới có thể dốc hết tất cả của mình. Còn một khi đôi bên yêu nhau ngược lại người ta sẽ không đổ tâm sức lớn lao như vậy, dần dần sống rồi sẽ quên tình yêu)”
Read More

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena