27 thg 1, 2017

CHÚ ĐẠI BI - 藏传大悲咒( TIẾNG PHẠN ) 10 biến

Read More

Tết



1. Vừa cúng thượng nêu xong thì ba mẹ đã đi ngủ cả rồi. Không quên giao nhiệm vụ thức canh đến gần giao thừa thì gọi ba mẹ dậy cúng. Năm nay nghe đâu không có pháo hoa chứ hễ mọi năm, đúng giao thừa ở nhà tôi đều nghe được tiếng pháo nổ đì đùng mà nôn nao. Còn năm nào, pháo hoa bắn tầm xa, xóm tôi ai cũng ra đường đứng ngắm. Trong cái lạnh sương đêm nhưng không khí nô nưc hồ hởi lại ấm áp vô cùng. Thời khắc giao thừa cũng vì thế mà thiêng liêng hơn bội phần. Tết nay, có còn không?


2. Tôi xin công ty cho nghỉ sớm hơn quy định một ngày, cốt là để phụ nhà dọn dẹp đón Tết. Nhớ Tết năm ngoái, tôi cũng đi làm đến hết hai tám tháng chạp, lại không có ngày ba mươi, tất cả vỏn vẹn trong một ngày hai chín làm bở hơi tai cũng không hết việc. Mẹ tôi lúc đó buộc miệng nói: Việc đâu làm hoài cũng không hết Út ha. Tự dưng thấy thương ba mẹ gì đâu rồi hứa với lòng sẽ không bao giờ đi làm cận Tết như vậy nữa. Nhưng nay nghỉ sớm thì việc nhà ba mẹ đã dọn dẹp đâu đó gần xong cả rồi.

3. Tôi không thích những ngày Tết cho lắm. Tết, nghe người ta nói chuyện phải lên gân như kiểu tạo sinh khí cho một năm mới mà thấy ngứa ngáy. Sao mệt thế, thư thả thôi, từ từ thôi nào.

4. Hôm bữa ngồi cùng mâm cơm với các chú trong cơ quan ba ngày trước, nói chuyện dăm ba câu lại thấy không hợp nhưng chả lẽ lại đi xuống giữa bữa cơm thì kì quá. Mấy ông cán bộ nhà nước người nào cũng vậy cả. Tôi cũng không nói chuyện hợp với ba. Hai ba con hục hặc nhau mãi lại thành quen. Nhất là về cái nghề. Tôi đi làm xa cũng là vì một lẽ muốn chứng minh tôi có thể tự đứng lên không cần nhờ ba giúp. Trong bữa ăn hôm đó, có một chú cũng đã ngà ngà say rồi hỏi sau Tết còn đi xa nhà nữa không, nghe tôi bảo định thuê nhà như hồi đại học, chú nghiêm mặt chỉ tay mắng dạy: "Bôn ba cho lắm, nhắm mắt cũng một đời!". Đến giờ còn nghĩ mãi...

5. Tôi bây giờ có 1 mơ ước, à không, mơ ước từ 1, 2 năm nay rồi, là Tết được ngủ trọn giấc, buổi sáng không bị làm phiền, không phải làm gì vào buổi sáng, được nằm im nghe trời đất gió mây đầu xuân vặn mình, nghe tôi thở, mà không được. Ước mơ nhỏ nhoi ấy không chống lại được phe gia tiên cỗ bàn bếp núc dọn dẹp này kia. Haizz (:l

Nghĩ cũng thương ba mẹ nhiều, tôi cũng cố gắng nhớ càng nhiều càng tốt những lễ nghi phong tục ông bà tôi. Nhưng lòng vẫn thầm không chắc, liệu đến đời tôi, tôi có giữ trọn được những điều này không. Không, tôi tự trả lời thế...

6. Tết, ba mua 1 cây mai để trước hiêng nhà, nhìn ngắm mãi nhưng chẳng còn cái rạo rực của tuổi lên 10 nữa. Mẹ kho nồi thịt ngon nhưng nhai mãi, hít hà mãi cũng chẳng thấy cái mùi của tuổi 15, 16. Nhìn thấy bánh tét là dửng dưng, nghe thấy tiếng bánh mứt là ngán, nhìn thấy thịt gà là vái từ xa. Mấy anh em chỉ thích ăn rau, mẹ cười hề hề ''Chúng mày bị điên!'' Chợt nhớ mấy câu thơ của Trần Quốc Thực ''Mẹ ơi chắc mẹ tưởng con tìm được điều gì/ Mà bao ngày con vắng ngõ.''
Read More

17 thg 1, 2017

XL



Xin lỗi rất nhiều tình yêu của tôi!

Thích bạn không phải là lựa chọn của tôi nhưng có tiếp tục hay không lại do tôi quyết đinh!
Read More

Chuyện của mẹ


LÀM NGƯỜI TỬ TẾ

Độ này cho đến 25 Tết, mẹ chắc chắn sẽ nhờ tôi chở mẹ đi mua đồ. Bằng một giọng ngọt ngào hơn cả mạch nha khác với mẹ mỗi ngày: "Út lấy xe chở mẹ đi mua đồ nhé!". Và lúc đấy, tôi cũng sẽ rất ngoan ngoãn chở mẹ đi, không quên vòi mẹ mua ít đồ ăn vặt, luôn thế.

Mẹ tôi sẽ đến cửa hàng bán sỉ quen thuộc của cô Thắm. Và mẹ sẽ mua hết thảy là một bao đường to, vài thùng dầu ăn và bột ngọt. Sau đó, cả hai mẹ con sẽ phải khệ nệ chở cả đống đồ đó về đến nhà trong dòng xe tấp nập. Trong cái không khí là lạ rất Tết mà không bản tin dự báo nào bói ra được.

Mẹ tôi không bán những món đồ đó, không nhé! Mẹ sẽ đeo chiếc kính lão cũ ơi là cũ, lỏng vít khiến nó cứ chệch xuống mũi mỗi khi chảy mồ hôi. Mẹ phân những phần đường trong bao ra các bịch nilon 1 kí. Trên chiếc cân cổ lỗ sĩ phai số, có kính đục ngầu. Rồi mẹ sẽ tính khẽ, chai dầu ăn này là cho phòng số 12 mới vào; bịch bột ngọt nọ với chai dầu kia cho phòng số 1 ở lâu nhất...

Mẹ tôi đã làm cái nghĩa vụ... "tri ân khách hàng thân thiết" mà những tưởng chỉ có ở mấy cửa hàng tạp hóa đã được hơn năm năm rồi. . Tiền con trai nợ một xu mẹ cũng đòi mà cho người dưng thì hào phóng thế đấy. Mẹ bảo, tao làm thiện là để đức lại cho mày. Mấy thứ này, với mình hổng có bao nhiêu  nhưng cho người ta thì họ quý lắm. "Kệ đi, người ta nghèo mà con!".

Cái câu "kệ đi blah blah blah" đó, tôi cũng nghe mẹ nói mỗi khi buộc tôi cho pass wifi nhà bên cạnh, mỗi khi có đứa ăn trộm xoài nhà mình và mỗi khi có người cuốn gói đi giữa đêm nợ tiền nhà tiền điện, tiền nước. Cái câu đó, với cái câu "nhịn một chút thì thiệt gì" vận vào người tôi khi nào không hay. Để bao giờ, cũng phải nhẫn nhịn, cũng phải tha thứ và cũng sẵn lòng cho qua với mọi thể loại quá đáng với mình.

Tự dưng thấy mệt mỏi chết mất, buồn chết mất. Mẹ ơi, con cũng đang trọ nhà mẹ đây. Con không muốn đi đâu hết cả, chỉ ở nhà và tử tế như mẹ, được không?
Read More

2 thg 1, 2017

Như một cú tát!



"H đẹp trai thật, sau này con chị sẽ đẹp như H nhưng không thích trai giống H"

- Lời của một chị bầu-


Read More

11 thg 12, 2016

...


Sếp hay đi ngang qua chỗ đám nhân viên làm việc. Sếp lớn nhất trong tất cả các sếp. Sếp đến từng chỗ như thế, bóp vai từng nhân viên để trêu chọc này nọ. Có khi sếp còn "chôm" đồ ăn có trên bàn để ăn nữa. Nhiều người bảo, sếp thế thôi nhưng sếp đang để ý từng thằng một. Đứa nào lười việc sếp biết tổng. Mình mà làm sai thì sếp đè đầu các sếp quản lý mình ra chửi chứ ông ấy cần quái gì chửi tụi mình. Tôi ậm ừ ngẫm nghĩ cũng thật lâu để vỡ lẽ ra một quy tắc ngầm của các sếp lớn. Hóa ra chạy nhảy lung tung như vậy để quản lý chúng tôi cơ đấy. 

Hmmm, nhưng tôi thì chả bao giờ kịp tắt các tab có trên trình duyệt của mình để chỉ mở độc cái word kịch bản chán ngắt trên màn hình. Và gỉa vờ gõ gõ đánh đánh click chuột như một nhân viên mẫn cán đang cật lực làm việc để mang tiền về cho công ty. Tôi cũng hay trễ deadline luôn luôn. Đếch gì sợ ai. Cùng lắm là bị đuổi việc rồi lại sống cảnh thất nghiệp vài ba tháng trời. Nhận vài cái job viết review phim đại loại hay dịch một bài từ trang web nước ngoài. Kiếm vài ba đồng lẻ để trả tiền khách sạn khi đi đàn đúm cùng một ai đó. Đời nhiều lúc cũng chả thiết tha kiểu như thế...
Read More

5 thg 12, 2016

Tình là cái chi chi

Lần đầu tiên sau nhiều tháng qua, tôi mới lại có cảm giác thích ai đó đến như vậy. Cái thứ cảm giác rúng động trong lòng, cái cảm giác tim mình đập thật nhanh và miệng lúc nào cũng mỉm cười khi nhận được tin nhắn của người đó. Tôi đã tưởng không còn xuất hiện trong cuộc đời mình một lần nào nữa.

Đó là một cảm giác thật đặc biệt! Một cảm giác vừa mới mẻ lại vừa như đã cũ mèm. Đó có phải là những rung động thời cấp 2 không? Cái thời bắt đầu của những xúc cảm đầu đời. Khoảng thời gian mà cảm giác thinh thích một ai đó khiến tâm trí cứ lâng lâng trên mây ấy. Khiến con người ta biến đổi, khiến họ một chốc đau lòng một chốc lại sướng rơn lên từng tế bào.

Cứ tưởng gặp được người thương rồi chứ! Còn mang cả ruột gan, blog liết các thể loại đưa cho người ta xem. Kiểu như thả cửa. Này, đây này. Cả cái cuộc đời khốn khổ của tôi ở đây. Toàn bộ cái cuộc sống chó má và môt tình yêu chết tiệt không đầy 3 xu ở đây. Hãy đọc và cảm nhận những gì tôi đã trải qua. Và hãy rũ bỏ một chút lòng thương hại mà cứu rỗi cái cuộc đời này. Hãy đưa tôi lên Đà Lạt. Hãy cưới tôi đi!

Đáng thương thế còn gì. Quý mến thế còn gì. Chết tiệt! Vậy mà hắn chỉ khen tôi viết tốt và một ngày đẹp trời nọ, tâm sự với tôi là đang bắt cá hai tay! Như bạn thân ấy? Ơ tao làm chóa gì muốn làm bạn thân của mày. Tao chỉ cần biết mày còn tay nào để bắt tao nữa không thôi! Tao thích mày, nghe rõ không thánh ạ!!!

Người ta định nghĩa tình yêu thế nào nhỉ? Tôi chỉ cảm thấy tình yêu là một sự lừa phĩnh. Người ta lừa phĩnh lẫn nhau và lừa phĩnh cả chính mình. Họ lừa đối phương rằng họ rất yêu. Và sau lưng thì đi ngủ với một người khác. Họ lừa chính mình rằng họ yêu người kia lắm. Nhưng họ xem vụng trộm như một lẽ hiển nhiên. Một số người khác tự lừa phĩnh bản thân, sẽ chẳng còn yêu ai được nữa. Nhưng đằng sau luôn nung nấu ham muốn được nuốt chửng người tình trong mộng. Như tôi!

Có vẻ tôi khá buồn đấy. Tôi đã tìm đủ mọi lý do để thôi không buồn mấy kiểu thất vọng như vầy nữa. Tôi nghĩ mình không còn trẻ cũng như không phải chưa từng trải qua những bi kịch yêu đương lớn lao hơn thế. Bản thân đã từng được tôi luyện một thứ kinh nghiệm chịu đựng đau đớn ngày này qua tháng khác há chẳng phải cũng dư sức vượt qua cảm giác tệ hại cỏn con này hay sao? Ấy vậy mà tôi vẫn buồn cơ đấy. Buồn quắt queo như một phần nào đó đang lớn lên khỏe mạnh trong sự vun vén của bản thân bất ngờ cháy rụi thành tàn tro. Không một báo trước, không một dấu hiệu. Cứ thế mà tàn đi...

Làm gì tiếp theo đây? Đó là câu hỏi luôn đặt ra trong đầu tôi khoảng thời gian này. Làm gì để thôi chán ngấy cái cuộc sống tàn tạ và đau đớn này. Làm gì để ngưng bản thân mình lao xuống bờ vực chán chường đang chực chờ phía trước. Làm cách nào để bắt đầu trở lại guồng quay vô thường. Không ái ân, không yêu đương, không tan vỡ, không mộng mị. Để bản thân như một chiếc ô, không, một chiếc khiên chống lại mọi sự biến suy, mọi sự đổi thay, mọi tổn thương và ác mộng chực chờ lao vào làm tổn hại đến tôi?

Ừ, thôi viết đến đây thôi dù muốn viết thêm nhiều. Nỗi chán chường, thất vọng, ngán ngẩm đang bủa vây như những con kền kền đói khát chực chờ con mồi kiệt quệ hoàn toàn để đến và xé xác tôi ra. Muốn viết thêm nữa nhưng viết thêm gì. Viết cái gì, viết như thể nào để diễn tả hết tất cả những sự vụ đang diễn ra cục bộ trong cái tâm hồn già nua đầy thương tổn này? Không đủ chất liệu để viết thêm dù trong tâm can này nhiều điều muốn diễn đạt ra.

Hỡi thế nhân, tình là cái chi?
Read More

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena