17 thg 1, 2017

Chuyện của mẹ


LÀM NGƯỜI TỬ TẾ

Độ này cho đến 25 Tết, mẹ chắc chắn sẽ nhờ tôi chở mẹ đi mua đồ. Bằng một giọng ngọt ngào hơn cả mạch nha khác với mẹ mỗi ngày: "Út lấy xe chở mẹ đi mua đồ nhé!". Và lúc đấy, tôi cũng sẽ rất ngoan ngoãn chở mẹ đi, không quên vòi mẹ mua ít đồ ăn vặt, luôn thế.

Mẹ tôi sẽ đến cửa hàng bán sỉ quen thuộc của cô Thắm. Và mẹ sẽ mua hết thảy là một bao đường to, vài thùng dầu ăn và bột ngọt. Sau đó, cả hai mẹ con sẽ phải khệ nệ chở cả đống đồ đó về đến nhà trong dòng xe tấp nập. Trong cái không khí là lạ rất Tết mà không bản tin dự báo nào bói ra được.

Mẹ tôi không bán những món đồ đó, không nhé! Mẹ sẽ đeo chiếc kính lão cũ ơi là cũ, lỏng vít khiến nó cứ chệch xuống mũi mỗi khi chảy mồ hôi. Mẹ phân những phần đường trong bao ra các bịch nilon 1 kí. Trên chiếc cân cổ lỗ sĩ phai số, có kính đục ngầu. Rồi mẹ sẽ tính khẽ, chai dầu ăn này là cho phòng số 12 mới vào; bịch bột ngọt nọ với chai dầu kia cho phòng số 1 ở lâu nhất...

Mẹ tôi đã làm cái nghĩa vụ... "tri ân khách hàng thân thiết" mà những tưởng chỉ có ở mấy cửa hàng tạp hóa đã được hơn năm năm rồi. . Tiền con trai nợ một xu mẹ cũng đòi mà cho người dưng thì hào phóng thế đấy. Mẹ bảo, tao làm thiện là để đức lại cho mày. Mấy thứ này, với mình hổng có bao nhiêu  nhưng cho người ta thì họ quý lắm. "Kệ đi, người ta nghèo mà con!".

Cái câu "kệ đi blah blah blah" đó, tôi cũng nghe mẹ nói mỗi khi buộc tôi cho pass wifi nhà bên cạnh, mỗi khi có đứa ăn trộm xoài nhà mình và mỗi khi có người cuốn gói đi giữa đêm nợ tiền nhà tiền điện, tiền nước. Cái câu đó, với cái câu "nhịn một chút thì thiệt gì" vận vào người tôi khi nào không hay. Để bao giờ, cũng phải nhẫn nhịn, cũng phải tha thứ và cũng sẵn lòng cho qua với mọi thể loại quá đáng với mình.

Tự dưng thấy mệt mỏi chết mất, buồn chết mất. Mẹ ơi, con cũng đang trọ nhà mẹ đây. Con không muốn đi đâu hết cả, chỉ ở nhà và tử tế như mẹ, được không?

2 comments:

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena