12 thg 5, 2020

Kể chuyện về ăn uống


Không hiểu sao, dạo gần đây, mỗi lúc, tôi lại càng thích ăn nhiều hơn. Cảm giác không có gì cho vào miệng khiến tôi cảm thấy trống trải. Việc bận ăn một cái gì đó mà bản thân yêu thích khiến tôi cảm thấy thoải mái và dễ chịu hơn. Kiểu, à thì ra cuối cùng cũng có thứ duy nhất trên đời ngoài chuyện yêu đương có thể làm tôi thật hạnh phúc. Hạnh phúc thật sự từ tận bên trong. Và tất nhiên, hệ lụy của cảm giác trống trải được lấp đầy là khuôn bụng tròn vo núc ních và cân nặng tăng chả buồn nói.

Tôi, một dạo còn mang tâm lý thử - béo - coi chơi, cố gắng ăn càng nhiều càng tốt và đã đinh ninh bản thân có thể ốm lại như hồi 49 kí. Tôi, hiện tại cảm thấy việc béo lên không còn là vấn đề đáng quan tâm hơn trước duy chỉ cần chăm tập thể dục một chút để luôn khỏe là được. Bởi vì trở thành một cậu bé béo nhưng có nội dung thì tốt hơn là một cậu bé xinh mà nhạt nhẽo. Tôi hơi tham nên tôi là một cậu bé béo xinh có nội dung và không nhạt nhẽo nhé!

Tôi cố kéo dài thiệt dài để có thể diễn tả chủ đề cho đủ 1000 chữ ý, vậy nên nếu bạn kiên nhẫn đến đây thì cũng được xem là có quan tâm tôi một chút. [Tôi còn ế, cua tôi đi!] – thông thường trên youtube vẫn hay được chèn nội dung quảng cáo ở giữa clip xong mấy bạn vlogger hay năn nỉ xem quảng cáo ủng hộ. Tôi cũng vậy, thấy thông điệp thì inbox tôi ngay nhé. Tôi hơi xàm nhưng it’s ok sự xàm xàm sẽ làm nên nét quyến rũ của tôi.

Tiếp tục, và đây là cách ăn uống của tôi nhé:

1. Đừng bao giờ đi ăn một mình

Tôi mua quyển sách này lâu kinh ý nhưng chỉ đọc mỗi tựa sách và sau đó bỏ xó trên kệ. Tôi khá ác cảm với mấy quyển sách dạy làm người tốt, thanh xuân – tuổi trẻ các kiểu các kiểu, nhưng tựa quyển sách này thật sự ám ảnh tôi dù tôi chưa đọc lấy một trang. Nó ám ảnh sâu đến nỗi có một giai đoạn khi đã trưởng thành, tôi thường không dám đi ăn một mình. Tôi cảm thấy việc sống một mình không thành vấn đề gì cả nhưng đi ăn một mình đặc biệt là bữa tối thì chẳng phải là đang gặm nhấm đến tận cùng của nỗi cô đơn hay sao.

Nhưng sau một khoảng thời gian tốn kém và nhiều tổn thương vì bị từ chối ăn cùng, tôi mới phát hiện ra là việc ngồi để ăn món tôi thích và cảm thấy ngon đã là một đặc ân của sự hạnh phúc rồi. Sau đó là một chuỗi ngày tận hưởng sự trống trải dịu ngọt ở khắp các ngõ ngách của Sài Gòn một mình. Không lâu tiếp theo, tôi tìm thấy người chị ruột Quỳnh Trần JP và tôi lại bắt đầu cuộc hành trình tìm ăn cùng món với vlog của chị ấy. Tôi cho đấy là một sự an ủi bởi ăn cùng và nghe những câu chuyện khiến tôi cảm thấy ngon và vui dẫu là đang ở một mình. Thế nên bạn thấy đấy, “đừng bao giờ đi ăn một mình” không đúng đâu mà phải là “đừng để mình cảm thấy một mình khi ăn” mới đúng nhé.

2. Tôi ghét ốc

Bạn biết không, tôi cực kì ghét ốc. Thế nên, tôi chọn cách ăn sập những hàng quán bán ốc ngon mà tôi biết. Tôi cũng thuộc dạng dị ứng với món ăn độc hại này, cứ hễ ăn một đĩa ốc là tôi bị không ngừng được mà ăn tiếp đĩa thứ hai. Cứ thế đến no bụng thì thôi…

Chuyện thú vị nhất trên đời là tôi hiếm thấy ai đi ăn ốc một mình. Người ta chọn ăn cùng một nhóm bạn hoặc ăn cùng nhân tình, tôi – có lẽ - là trường hợp duy nhất xuất hiện lén lút trước hàng ốc một mình (đôi khi). Đấy, bạn thấy đấy, khi ghét điều gì đó thì người ta chỉ tập trung vào thứ mà mình ghét nhất thôi.

Tôi có một quán ốc quen từ hồi còn là sinh viên (món ốc xào tỏi ở đó là cực phẩm nhân gian), tôi xem đó như căn cứ bí mật giải tỏa nỗi u uất và gặp gỡ người thương. Mấy dạo không xuất hiện một mình, tôi lại đến cùng với đôi ba người mà tôi quý. Từ trung tâm đến đó khá xa thế nên ai chịu đi cùng chắc chắn là bạn của ta.

3. Chuyện bếp núc

Hồi còn bé, mẹ tôi luôn bắt vào bếp xem mẹ nấu ăn. Mẹ hay chỉ tôi vài công đoạn trước đó và sau đó để tôi làm phần kế tiếp cho đến khi thành phẩm dưới sự giám sát của bà ấy. Mẹ bảo học nấu ăn để cuộc sống sau này không phải phụ thuộc vào bất kì ai. Lớn khôn hơn một chút (và thông minh), tôi hay giả vờ là tôi chẳng biết làm gì cả, cộng với tính hậu đậu vốn có, điều đó lại càng được củng cố hơn. Nhưng tạm cất đôi ba sự giấu giếm tệ nạn thì thật sự cảm giác đứng phía sau ngắm người khác chăm chú nấu cho mình ăn thật sự thích hoặc nhắm mắt thưởng thức món ai đó nấu dẫu có mặn ngọt cũng tuyệt vời phải không?
Read More

3 thg 9, 2019

Bông tai


Cậu Khoai có bông tai! Cậu ấy gắn bên trái đoán xem cẩu là trai hay bóng :))
Read More

2 thg 9, 2019

...


Nếu như tôi chỉ vô tình ngủ với người yêu cũ của crush thì tôi có phạm phải sai lầm nào không vậy?
Read More

26 thg 5, 2019

Về người yêu cũ


Có hai lần trong suốt 3 năm chia tay tôi chủ động liên lạc với người yêu cũ. 

Lần đầu tiên là sau 49 ngày bà tôi mất. Trong nỗi đau buồn đến kiệt cùng và tự nhiên thèm nghe quá đỗi cái giọng nói quen thuộc của bà, tôi đã liên hệ với người ấy để xin lại chiếc điện thoại cũ - thứ tôi nhớ đã lưu rất nhiều file ghi âm cuộc nói chuyện của hai bà cháu. Bạn ấy đã giữ chiếc điện thoại làm kỷ niệm sau khi tặng tôi một chiếc điện thoại khác. 

Tôi nhớ có lần đọc ở đâu đó, khi con tim sống chung được với quá khứ bạn sẽ dễ dàng đối mặt với người yêu cũ hơn. Chắc có lẽ vào lúc đó, sau hơn một năm kể từ lúc bạn ấy bảo bạn ấy từ hôn là vì tôi và hai đứa không có bất kỳ liên lạc nào, tôi vẫn chưa thể bình thản để đối mặt một cách trực diện với người cũ. Rất may, bạn ấy còn xem trọng tôi và để chiếc điện thoại ở trước cửa nhà. Chiếc điện thoại chai pin, màn hình bị vỡ và gần như không thể cứu chữa được bất kì dữ liệu nào. Và lúc đó tôi đã khóc nấc lên như một đứa trẻ, khóc gấp những 2 phần: phần đau vì nhớ bà và phần vì đối mặt với nỗi đau cũ. 

Lần thứ hai là hôm nay, khi tôi không tài nào liên lạc được với mẹ. Thật tệ khi vào những lúc yếu đuối hoặc kinh hoảng nhất tôi đều phải cầu cạnh sự giúp đỡ của bạn ấy. Dẫu hai đứa không còn ở cạnh nhau nữa, dẫu đã rất nhiều năm tôi cắt đứt liên lạc, bạn ấy vẫn giúp đỡ tôi như hồi tụi tôi còn quen.

"Bản chất của lựa chọn là từ bỏ" - một câu nói tôi rất thích khi ông giáo sư già nọ phát biểu trên sân khấu của TEDxDakao hôm tôi đi dự thính. Giữa muôn vàn lựa chọn, bạn người yêu cũ của tôi đã từ bỏ tôi - lẽ dĩ nhiên để bước tiếp một hành trình tôi nghĩ là cũng là lẽ dĩ nhiên phải thế. Tôi từng đau khổ vì điều đó và cũng từng hận vì điều đó đến nỗi nó trở thành nỗi ám ảnh đến tận ngày hôm nay khi tôi không còn dám tin ai nữa. 

Tuy nhiên sau rất nhiều năm như thế, bạn ấy vẫn chọn lựa cho tôi cuộc sống độc thân - thứ mà bạn đã cám cảnh đến nỗi quyết định chia tay tôi. Nếu thật sự con tim đã yên bình sống với quá khứ, tôi rất muốn đối mặt với bạn ấy một lần - bằng xương bằng thịt để hỏi đúng một câu cho ra nhẽ: 

Tai sao đã từ bỏ để lựa chọn một cuộc sống cá nhân hạnh phúc hơn nhưng cuối cùng lại lựa chọn từ bỏ nó để rồi cả hai chúng ta đều thành ra như thế này?
Read More

[Dear Ex, 2018]


Điều động lại dài lâu nhất ở tôi khi xem xong bộ phim này là hình ảnh người phụ nữ mồm mép không thôi đó đã cố gắng xin 30 phút của bác sĩ tâm lý cho con trai mình để kể hết nỗi lòng của bà ấy và chỉ để đặt một hỏi uất ức suốt ngần thời gian. Rằng sau tất cả những chuyện đã qua và khi đã có chung một đứa con với người chồng, mọi thứ trước giờ đều là giả dối hay sao?

Câu hỏi ấy chẳng có bất kì câu trả lời nào bởi vì vào một ngày đẹp trời, người chồng của bà ta trở về nhà sau mấy tháng cách xa, tìm kiếm tờ giấy li hôn đã soạn sẵn, tiết lộ một sự thật rằng ông ấy đồng tính và sau đó chết ngắt với căn bệnh ung thư quái ác bên người tình đồng tính bé nhỏ.

Tôi thấy xót xa cho bà ấy. Tôi thấy nó không công bằng bởi chỉ sau câu nói anh muốn trở thành người bình thường, gã đàn ông tri thức nọ tước đi cái quyền được biết sự thật hoàn toàn về người chồng rồi đây sẽ đầu ấp tay gối của người đàn bà ấy. Bà ấy không có quyền lựa chọn một cuộc đời "bình thường" và cũng đã không thể sống cuộc sống "bình thường" sau biến cố ấy.

Tôi biết đó mình không được phép phán xét bất kì quyết định nào của ai. Bởi tôi không có quyền và cũng không hiểu được hoàn cảnh đi đến quyết định đó. Con người ta sống không phải lúc nào cũng bao dung và vào một giây phút nào đó trong đời, sự ích kỷ cũng giúp cứu rỗi ta được đôi chút. Nhưng tốt nhất hãy ích kỷ mà không gây tổn thương cho bất kì ai.

[Dear Ex, 2018]
Read More

Xích đu tiên


Thật ra khi nhìn thấy tấm ảnh này, tôi không nhớ ba nhiều như nhớ đến nội. Trò chơi Xích đu tiên hồi 3 - 4 tuổi trong tấm ảnh vẫn in đậm trong ký ức tôi đến giờ và tôi vẫn dùng nó để chơi đùa với bọn trẻ như một cách để níu kéo chút ít ký ức tuổi thơ với bà...

Hai năm tạm biệt vĩnh viễn thơ ấu để trưởng thành hơn, ký ức và hình ảnh của bà vẫn không phai nhoà đi chút nào mà mỗi lúc lại càng trở nên dầy lên sự nhớ thương không nguôi ngoai đi được. Thề là tôi vẫn khóc như một đứa trẻ mỗi khi về nhà vào lúc khuya bởi chỉ đơn giản là không phải bà tôi ra mở cửa sau tiếng gõ cốc cốc. Và tim tôi vẫn đau nhói khi số điện thoại và hình nền chụp chung với bà hiện lên trên màn hình điện thoại mà nhấc máy không phải tiếng nói thân thuộc vẫn trông đợi ở đầu dây bên kia. Là mấy hôm trời trở lạnh tự dưng thèm chui vô cái chăn ấm áp đã có bà chờ sẵn hay bỗng nhiên thèm quá cái cảm giác được thương từ mấy cái xoa lưng diệu êm của bà.

Tôi là loại người luôn muốn cân bằng mọi thứ và coi gia đình là giá trị cốt lõi nên không thể ở được với gia đình vì nhiều lý do tạo nên sự bi kịch cho cuộc đời tôi. Thế nên vẫn là tôi với cái cảm giác tội lỗi chất chứa mỗi khi mở cửa về phòng trọ lúc nửa đêm, tâm niệm vẫn luôn bảo phải dọn đồ và trả phòng ngay bởi bà chẳng muốn tôi đi đâu quá xa và quá lâu. Nhưng đó là điều chắc chắn không thể dẫu mỗi tuần trôi đi cái cảm giác là khách của ba mẹ thật không dễ chịu đựng chút nào.

Tôi rõ ràng biết là trên con đường trưởng thành mất mác những điều lớn lao dường như nhất cuộc đời này là một lẽ hiển nhiên phải có. Nhưng để hỏi có sẵn sàng cho điều đó chưa thì câu trả lời luôn là chưa thể. Giống như hôm nay, một tấm hình nhặt ở đâu đó vô tình khơi lại một ký ức đẹp xưa cũ cũng đủ để tôi trở nên yếu đuối vô cùng...
Read More

31 thg 3, 2019

Tháng 4 đổi nhà




Một buổi trưa tháng 8, tôi phát hiện ra yên xe của mình đã luôn là chỗ ngủ lý tưởng của con mèo bà chủ nhà. Tìm ra nguyên cớ của chiếc yên xe bị rách thay mất 250 nghìn. Con mèo này là 1 trong số 4 con "yêu nghiệt" trú ngụ trong nhà bà ý. Sáng nào, sau cú gọi điện dắt xe qua viber đúng 8 giờ như quát tháo vào lỗ nhĩ để sẽ là mùi cá hấp cho lũ mèo ngồn ngộn hiếp dâm lỗ mũi khi tôi bước xuống chiếc cầu thang vàng chanh đã gỉ sét nhiều chút.

Những kẻ yêu mèo thường không thể là người xấu được - đó luôn là ý nghĩ trong đầu của tôi khi đôi lúc sự quá đáng của bà chủ nhà nọ khiến tôi như muốn nổi điên. Vậy nên tính đến nay, khi tôi dọn sang chỗ ở mới thì ngót nghét cũng 7 tháng ròng chung chạ nơi căn phòng gác xép tĩnh lặng nọ.

Trưa nay, khi tôi dọn đi thùng giấy cuối cùng, trước khi khép chiếc cửa rào bằng sắt mà bà ấy đã từng phàn nàn là nó đã xiêu vẹo đi nhiều phần từ khi tôi dọn vào, bà chủ nhà nọ đã nhắc lại cái câu bà ấy đã nói với tôi nhiều lần trong nhiều ngày trước đó: Dọn đi trong êm đẹp nhé! Do tự con đã chọn dọn đi nhé.

Và tôi đã gật gù thay cho lời đồng ý rằng mọi sự quyết định đổi thay này đều nằm ở phần tôi cả. Rằng đâu đó trong cái tâm lý bất ổn định giữa sự muốn cân bằng mọi chuyện đã dẫn đến muôn nghìn cớ sự khó ngờ như việc dọn đi ngày hôm nay. Nó cũng giống như khi tôi leave khỏi group lớp đại học chỉ bởi vì tụi nó bàn chuyện đi du lịch chung (khi tôi quá bận), như tôi đã đóng cửa phòng khi có mẹ ở phía ngoài vì mẹ đã kể với tôi về chuyện của hàng xóm (khi tôi quá bận) hay như bà chủ nhà đã không đúng lúc mắng nhiết qua điện thoại về cái cửa rào bị tôi bỏ không (khi tôi quá bận),...

Tôi sẽ nhớ bà chủ nhà không thể phân biệt được màu xanh và đỏ, nuôi rất nhiều mèo và tối nào cũng xem clip phản động trên youtube ở một con hẻm nhỏ ở đường Phan Văn Hân như khi nhớ những người chủ nhà khác ở những nơi tôi đã tá túc một phần thanh xuân. Dẫu thế nào họ cũng đã tử tế với tôi, đôi khi.

Từ nay cho đến khi tôi có thể cân bằng mọi thứ vẫn mong được chíu cố một chiếc ôm thay cho quở trách. Bởi một đứa tâm lý nhạy cảm như tôi, quyết định đúng hay sai đều khiến tôi tổn thương nhiều.


Read More

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena