23 thg 12, 2010

Nhạt


Tía mắng từ ngoài đường vào tận trong nhà, từ trong nhà ra thẳng ngoài đường, từ trước sân ra sau nhà, lúc ăn cơm cũng như lúc sắp đi ngủ. Lúc nào tía cũng càm ràm, mắng nhiết.
Người ngoài đi ngang tự hỏi cái ông này làm gì mà mắng con ổng dữ vầy nè. Không mắng làm sao được, con ổng lơ ngơ, đãng trí đến độ đi thi cũng chả nhớ nỗi cái giờ thi. Bạn nó ngồi cắn bút làm bài thi. hỡi ơi, nó ngồi nhà học bài như điên như dại. Có thằng con như vậy, không mắng cũng tiếc đứt gan chứ chả chơi!
Mắng thì mắng, chửi thì chửi. Mắng cũng rồi, chửi cũng rồi. Tía nó ngồi lại, vuốt tóc thằng con rồi nhẹ nhàng nói tao mắng mày là mắng cho mày tỉnh ra, cho tâm mày bình lại, chuyện gì chứ cái chuyện nghỉ thi là tài trời lắm con biết không.
Rồi tía cười nhạt, bảo thằng con lấy ra tờ giấy viết đơn xin thi lại. Chuyện gì chứ chuyện này tía rành, cả chục năm làm cán bộ Nhà nước cũng giúp tía biết cách mà giải quyết mấy cái vụ này, không có tía chắc giờ này nó còn ngồi run bây bẫy. Có tía, có má lúc nào cũng hơn!
P/S: Này ban! Chẳng ai trong chúng ta biết trước được chuyện gì sẽ xảy ra vào giây tiếp theo của cuộc đời mình. Cuộc sống đôi khi quá nhạt nhẽo cần những chuyện "động trời" như thế để nhớ cái gì cũng có thể nhạt nhẽo, riêng chỉ có tình yêu gia đình...
Read More

11 thg 12, 2010

Tim



Tim hoạt động theo nguyên lý "tất cả hoặc không có gì"
Tim hoạt động theo chu kì, mỗi chu kì mất 0.8s
Nhưng thật vô lý khi tim ngưng đập vì một ai đó!
Read More

27 thg 11, 2010

Tôi phải làm gì đây?

Lúc bé, khi đứng trước một quả nho và một quả táo, tôi chọn quả táo vì nó to hơn quả nho. Lớn hơn một chút, khi buộc phải chọn giữa nho và táo tôi chọn nho vì nó tiện ăn hơn táo. Lớn hơn tí nữa, khi phải chọn giữa táo và nho, tôi phân vân, xem tôi thích quả nào hơn. Phải chăng khi đứng trước nhiều sự lựa chọn cùng một lúc, con người ta trở nên nhỏ bé và tầm thường quá đỗi?!
Bây giờ, tôi đang đứng trước quả nhiều sự lựa chọn. Chọn giữa công việc mình thích và thứ người khác cần, chọn thứ mình cần hay việc người khác muốn.
"Ở đấy họ cần mình"- sao cái câu ấy cứ văng vẳng trong đầu tôi không dứt, lạ lắm. Cái sự ấy đâu đến lượt tôi phải nghĩ, tôi còn quá trẻ và tôi còn quá nhiều sự lựa chọn.
Một quyển sách khiến tôi bận tâm, một con người khiến tôi thay đổi ý nghĩ.
Ôi, tôi là một kẻ thất bại lắm chuyện và cao ngạo.
Tôi phải làm gì đây?
...............................Vậy là hết một ngày nữa rồi!
Read More

25 thg 11, 2010

COPY



“Như những hiện tượng trái ngược của cuộc sống, Nắng và Mưa lúc nào cũng đối lập với nhau. Những tưởng rằng chúng loại bỏ nhau để tồn tại, để lan rộng mức độ ảnh hưởng của mình đến với vạn vật…
Rằng không có Mưa thì Nắng trở nên lóng lánh những tia vàng óng ả, rải đều như thảm nhung mượt mà xuống nền đất thẫm…
Rằng không có Nắng thì Mưa trở nên vồn vã, hối hả xối vào lòng đường những giọt nước mang nặng nỗi niềm. Đôi lúc mưa hí hửng reo vui tí tách vì những niềm vui nhỏ nhặt nào đó…
Nhưng…
Khi có sự kết hợp giữa Nắng và Mưa đã mang đến món quà tuyệt đẹp của tạo hóa, đó là sự xuất hiện của Cầu Vồng. Trên dải cầu cong cong vắt ngang bầu trời là những sắc màu rực rỡ….”
[copy]
Read More

29 thg 10, 2010

Để dành...


<Để dành lại...>
Khi con đang viết mấy dòng này thì mẹ đang ngồi phía sau con, và con chắc là mẹ chẳng bao giờ đọc được những dòng này nhưng con cứ viết vì con phát hiện ra rằng con dành quá nhiều thời gian cho những người không hề thân thuộc nhưng chưa khi nào con dành thời gian để viết cho mẹ, mẹ yêu của con ạ.
Hôm qua, con trai ngủ với mẹ, kể thật là xấu hổ, nhưng bởi vì nhà mình mới phát hiện ra một đại gia đình chuột mười-mấy-hai-ba-con và tối nào nó cũng du ngoạn trên sàn nhà khiến con trai không tài nào ngủ được! Tật con trai lớn lắm, con chẳng thể nào ngủ trên giường được như người khác bởi nếu có cố nài thì giữa đêm mông con vẫn cứ tiếp đất. Mẹ tấn con nằm phía trong góc, con trai ôm mẹ và con trai nói ba từ mà trong suốt mười sáu năm qua, sửng sốt, chưa bào giờ con trai nói: con thương mẹ.
Con kén ăn, con lắm chuyện, con nghịch ngợm và con rất hay bướng.
Con ngu ngốc, con xấu xí, con ốm nhom...nhưng mà con biết là con luôn luôn hoàn hảo ít nhất là trong mắt của ba mẹ.
Con hạnh phúc nhất là khi con vấp ngã, con có cả gia đình mình ở bên, khi con có thể bị mọi người xung quanh cho ra rìa nhưng ít nhất con chắc chắn người đó không phải là mẹ.
- Con thi rớt, người đầu tiên con muốn ôm chầm để khóc cho đã đời là mẹ.
- Con bị bạn đánh, đau kinh dị, người đầu tiên con mét là mẹ.
- Con buồn, người duy nhất con tâm sự là mẹ.
- Con thất thần vì một cô gái, người làm con bình thường cũng là mẹ.
- Khi con sợ một cái gì đó, người làm con cảm thấy an toàn duy nhất chỉ có mẹ.
- Người đánh con khi con hư nhất là mẹ nhưng người xoa dịu những vết thương cho con cũng là mẹ.
- Người làm con cười ngất ngây là mẹ, người làm con hãnh diện là mẹ.
Và con BIẾT, con có thể ngẩng cao đầu vì mẹ yêu của con.
Chẳng biết từ lúc nào, trong đầu con luôn có một khái niệm duy nhất:
CHỈ CẦN CÓ MẸ Ở BÊN, CON CHẲNG PHẢI SỢ BẤT CỨ ĐIỀU GÌ NỮA...
Read More

11 thg 9, 2010

Bắt đầu thay đổi từ những thói quen


<Bắt đầu thay đổi từ những thói quen...>
Dạo này tôi thấy buồn, dường như mỗi 1 ngày lại có một thứ gì đó xảy ra. Chẳng ngày nào tôi thoát khỏi những rắc rồi và có lẽ bản tính lúc này của tôi không đủ mạnh mẽ để thích ứng với nhiều sự thay đổi cùng một lúc. Tôi muốn mình khác đi, và tôi muốn thay đổi những thói quen đã gắn với tôi ngay từ thưở nhỏ. Chắc vậy sẽ tốt?
Sẽ thay đổi từ đầu đến chân. Sẽ chẳng ai còn nhận ra tôi- 1 thằng nhóc xấu hoắc, đãng trí, mang kính cận, thích suy nghĩ, hay nói nhiều và...chẳng bao giờ mở mắt khi chụp hình!
1.Trước giờ tôi vẫn thích có 1 cái đầu tóc gọn ghẽ hết sức nói hay chí ít cũng ngắn cỡ chẳng bao giờ tôi còn xài đến cái thói quen đưa tay lên bươi cho tóc rối nùi. Nói thẳng tôi không thích nó, nó tạo cho tôi 1 bề ngoài thư sinh quá đỗi, nó khiến tôi thấy cần phải chỉnh sửa, cần phải tu dưỡng để gắng là 1 cậu nhỏ ngoan ngoãn nhất nhất hành tinh này. Tôi sợ điều này, tôi muốn thoát ra. Càng nhanh chừng nào càng tốt chừng ấy. Mai sẽ giũ sạch nó!
2. Tôi ghét làm ra vẻ như tôi rắn rỏi lắm, ghét sự nhút nhác, ghét cái cách nhìn đời đầy hi vọng, ghét giấu nhẹm cảm xúc, ghét luôn cả cái cách cười nhếch mép và híp cả con mắt. Ôi ghét kinh khủng khiếp! Tôi ước gì tôi có thể nỗi loạn, tôi muốn (dù chỉ 1 lần) sách cặp và trốn khỏi mọi thứ, ghét phải ép chính mình vào cái khuôn khổ do tự tôi đặt ra. Ai ép tôi làm vậy à? Không, và tôi cần thay đổi điều đó.
3. Ai đó cho tôi biết, dù là người tiếp xúc với tôi 1 hay đã rất nhiều lần. Có bao giờ bạn cười nắc nẽ hay đại loại chỉ là cười vì 1 câu nói hay cử chỉ của tôi? Giả dối đấy, tôi hoàn toàn là 1 thằng láo toét và điên loạn hết chỗ nói. Tôi giấu tôi đi bằng những câu đùa, tôi sợ, sợ lắm. Khi tôi càng cười nói nhiều tức lòng tôi đang đau kinh khủng, cười và nói là cách tôi cho người khác- người làm mình đau đớn nghĩ: cái thằng này nó vẫn cười cho dù có chuyện gì, nó không bao giờ biết buồn và mình sai rồi khi nghĩ là mình đã làm nó đau đớn đến tột độ. Từ giờ sẽ chẳng còn nữa đâu, vui buồn cứ để mình ta rõ...
4.Tôi ước gì tôi không quá chủ quan rằng tôi là một đứa nắm bắt rất rõ mọi tình huống, tôi luôn nghĩ là tôi có thể nắm đuôi hết tất cả mọi người và quay họ như quay một con mồi trong 1 cuộc đi săn mà chính tôi là người chiến thắng trở về. Tôi hả hê khi tôi điều khiển được hành động của họ nhưng bất thần khi nhận ra tôi mới chính là con rối bị người khác giật dây. Từ giờ sẽ không thế nữa. Từ giờ sẽ khác lắm...
Tôi nghĩ là mình sẽ khác, sẽ mạnh mẽ, sẽ cố gắng hết mức để vô tình với mọi sự đời trên thế gian này. Nếu không thành công, chí ít cũng có người biết: à, thằng nhóc này đang thay đổi từ những thói quen của chính nó...
P/S: Gửi nàng phù du. Nên dừng lại thôi- đã quá đủ!
Read More

10 thg 9, 2010

Ghét


ss- đã một thời nó xem ss là thần tượng, người nó tôn sùng, người mà nó nghĩ đáng phải học hỏi nhất, cách viết văn sất sược, ngỗ ngáo của nó cũng học từ ss...Bỗng 1 ngày nó nhận ra ss mà nó mến mộ, nó đặt lên hàng 1, nó xem như mục tiêu phấn đấu để đạt được giống ss lại là người bất hảo. Kể cũng lạ, nó đã từng nghĩ, nếu trên thế giới này chỉ duy nhất, duy nhất có 1 người hoàn hảo chắc chắc phải là ss. Suy cho cùng đó cũng chỉ là nhận xét của chính nó. Còn sự thật thì khác...Nó đâm ra không thích ss như trước nữa và rồi nó Ghét!
Cậu- cậu là thằng bạn chí cốt nhất của nó, ở cậu, nó nhận ra nhiều điểm rất giống nó và rồi cậu và nó là bạn. Bỗng 1 ngày nó nhận ra cậu bạn của nó bắt đầu...khác. Chẳng thể chấp nhận, nó đâm ra cáu bẩn với cậu, nó không thích kể cho cậu nghe những chuyện trên trời dưới đất, tỉ tê với cậu mọi thứ như trước. Nó xác định rõ, cậu khác rồi và cậu không còn là cậu của nó như ngày xưa nữa, biết đâu một ngày nào đó cậu đâm ra ghét nó nhất, cậu kể cho người khác nghe chuyện bí-mật-phải-là-bí-mất của nó. Vậy thì... nó phải Ghét cậu trước!
R- R từng nói: con diều yêu tha thiết bầu trời nhưng đâu biết rằng sợi dây mới quan trọng. Giờ con diều đang bám víu vào sợi dây, nhớ sợi dây da diết vậy mà sợi dây nỡ lòng đứt ngang. Con diều chông chênh, bơ vơ. Nó cũng Ghét R vì sau mọi chuyện R chỉ biết nói xin lỗi rồi để nó 1 mình. Trơ trội!
- nó ghét nó, ghét cách suy nghĩ quá tích cực của nó như thể mọi việc điều giải quyết rất chi là dễ dàng. Và khi mọi việc phức tạp dần, nó ngồi đó, lơ đãng...Vì thế nó Ghét, ghét cay ghét đắng chính nó. Ghét hết thảy mọi thứ xung quanh. Màu mè và giả tạo quá đỗi!
P/S: Ước chi bây giờ nó đãng trí. Quên hết mọi thứ cũng tốt. Nhớ làm gì?
Read More

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena