7 thg 12, 2013

Làm ba


Tôi rất thích nhìn một đứa con trẻ uống nước. Nhìn những ngón tay nhỏ xíu đó cầm chai nước to đùng, cái cách chúng nó chu cái mỏ nhỏ xinh của mình ra tu lấy tu để những ngụm nước trong chai. Ôi sao đến là đáng yêu! Tôi phát hiện ra tôi thích trẻ con vô cùng. 

Làm cách nào để có một đứa bé là con của chính mình mà bỏ qua giai đoạn cưới sinh, ôm bợ một một đứa bé? Cứ mỗi ngày trôi qua, nhìn đống tinh trùng tanh rình của mình nằm bẹp dí trên sàn lạnh, tôi lại tưởng tượng ra những đứa trẻ. Rất có thể trong cái mớ trắng đục màu nước vo gạo kia sẽ là một đứa trẻ đáng yêu khấu khỉnh. Cũng có thể sau này sẽ là một thiên tài Vật lý, Toán học hay một nhà văn tầm cỡ cũng nên. Vậy mà nó chen chút nằm trên gạch lót sàn, vẫn buồn bã tranh đấu nhau mà không biết rằng sắp bị hút vào một nhúm giấy vệ sinh tái chế bẩn thỉu rồi vứt đi như rác rưởi. Trong cái mớ ấy... có con tôi.

Hay là tôi thôi thủ dâm nhỉ mà nghĩ đến việc trút bỏ hết tất cả vào âm hộ của một người đàn bà? Ôi thôi, tôi mới 19 tuổi. Tôi còn quá trẻ để trở thành một ông ba mô phạm. Mà đừng nói chi chuyện con cái xa vời vì có lẽ suốt cuộc đời này tôi cũng sẽ chẳng có một cái đám cưới nào đâu. Tôi nghĩ cả rồi để có thể khướt từ một cách khôn ngoan chuyện cưới sinh mai mối. Tôi sẽ bảo tôi bị vô sinh. Đó là một lý do hay. Làm sao có thể để khổ đời con gái người ta vì một thằng đàn ông vô sinh được cơ chứ. Mẹ tôi không ác như thế, bà đi chùa suốt mà. Và để lý do này hợp lý hơn nữa, một cuộc tiểu phẫu thắt ống dẫn tinh hẳn là hay ho. Thế là chẳng còn một đứa trẻ nào nữa... Cũng chẳng còn ông ba nào nữa... 

Tuyệt nhỉ?

P.S Tôi bắt đầu cảm thấy thích thú về việc có những đứa con gái thích tôi mà tôi lại tỏ ra rất vô tư vì đang yêu một người đàn ông khác. Tàn nhẫn nhưng mà vui. 

           
Read More

Tròn 1 tuổi


Lẽ ra phải viết cái entry này cách đây 2 ngày rồi nhưng nếu bây giờ nhớ ra cũng chưa gọi là quá muộn. Ây da, thế mà củ Khoai tây thối như tôi đã gắn bó với cái blog "trời đánh" này đã tròn 1 năm rồi ấy nhỉ. Nhớ ngày nào tôi còn hậm hực khi bị 360+ tự ý xếp gọn đồ đạc và quăng thẳng ra khỏi nhà mà nay đã "an cư" bên này lâu đến như vậy rồi.

Một năm qua từ những bài viết trên blog nhìn lại, tôi thấy có vẻ như bản thân mình đã thay đổi rất nhiều. Kì lạ làm sao khi con người ta cứ bảo rằng mình chẳng thay đổi gì qua từng ngày mà nhìn lại đã thấy một chặn đường đời trôi qua khác lạ. Tôi thầm cảm ơn sự cố năm nào đã giúp tôi từ bỏ một thời non nớt mà quyết tâm trở thành một chàng trai trưởng thành hơn. Tuy đó là một sự trưởng thành đầy bồng bột đi chăng nữa cũng thật sự biết ơn rất nhiều.

Blog quả thật là một nơi rất tốt để bày tỏ. Blog cũng là một nơi rất tốt để rèn luyện và nhem nhóm niềm đam mê viết lách ngỡ như đã bị lùi tàn bởi những thay đổi thời gian. Blog như một cuốn nhật ký mà nhờ có nó tôi cảm thấy vững vàng hơn trước những biến đổi. Có một người chị bảo với tôi rằng chị không thích viết nhật ký. "Vì những điều hôm nay ghi lại dường như đều trở thành nông nổi của ngày mai". Tôi nghĩ chị nói đúng nhưng đó là đúng ở phần chị. Riêng tôi, mỗi ngày đứng trước cuộc sống muôn màu thay nhau biến đổi, tôi lại nghĩ đến blog của mình mà an tâm hơn. Bởi đó là nơi nắm giữ kí ức để giúp tôi nhìn lại như một khung hình mà phán xét đúng sai. Để nhìn lại quá khứ mà thấy trân trọng hiện tại. Để nếu quên đi vẫn có cái tìm về.

Tôi không viết blog để chứng tỏ điều gì, không nhằm tìm kiếm lượt view, không để kết bạn, cũng không phải viết để người khác vào đọc, bình phẩm và giải trí. Tôi xem blog như một cái nghĩa trang vứt bỏ phiền muộn. Là một đám tang của những nỗi niềm sâu kín. Để xả stress và để buông bỏ, thế thôi. Và đó cũng là lý do vì sao blog tôi đặt tên là "Welcome to my funeral"đấy. 

Tôi nhận thấy tôi nên cảm ơn bản thân mình vì đã chăm chỉ cố gắng. Cảm ơn bản thân đã không tìm vui mà từ bỏ chốn thân thuộc này.

Chúc mừng sinh nhật mày, blog ạ!

           

Read More

6 thg 12, 2013

1


Có những thói quen bắt nguồn từ hoàn cảnh sống. Chẳng hạn như việc lang thang ra bờ sông mà lang chạ với nỗi cô đơn là một ví dụ. Mặc cho những cặp yêu nhau rù rì âu yếm cứ thế mà ngồi nhìn về phía bờ bên kia.

Đôi lúc tôi vẫn hay tự hỏi, có phải tôi vẫn còn trẻ không. Tôi chắc rằng có một sự nhầm lẫn nào đó về mặt thời gian rồi. Bởi vì tôi trẻ trung là thế mà sao tâm hồn quá đỗi già nua...

           
Read More

5 thg 12, 2013

Một kẻ nghiện rượu


Làm cách nào khiến một kẻ cô đơn rời khỏi màn hình máy tính, đóng lại tất cả những trang web đen và chat box đầy rẫy những cô gái nóng bỏng? Câu trả lời là đem cho anh ta một vài chai bia và ít đồ nhấm làm sẵn. Say xỉn giúp con người ta quên tất cả mọi sự trên đời và bay bổng trên mây với những điên rồ không thực. Tôi có đang nhầm lẫn giữa tác dụng của bia bọt với heroin không nhỉ? Kệ xác, bởi vì bằng một cách nào đó, tôi đã trở thành bợm rượu rồi...

Trong những cơn say xỉn bè nhè, tôi nhận ra một điều rằng thì ra thuốc độc và rượu cũng chẳng khác nhau là mấy. Chỉ khác mỗi một điều là khi uống rượu bạn chạy nhảy xung quanh mọi người và khi uống thuốc độc, mọi người sẽ chạy nhảy xung quanh bạn. Còn giây phút mà ban tỉnh rượu ấy à thì thà uống thuốc độc chết quách đi còn tốt hơn.

Và vào những lúc tỉnh rượu thức dậy như thế, lúc nào tôi cũng nghĩ đến Win của cùng một câu hỏi:

- Nếu thấy mình như thế này, anh sẽ như thế nào?

Bời vì người tôi yêu chưa từng động đến một giọt rượu nào, anh cũng không hút thuốc hay cờ bạc. Anh giữ cơ thể mình trong sạch với nước chín nấu sẵn, không bao giờ dùng đá lạnh cho dù đó có đang là mùa hạ oi nồng. Anh tập thể dục 2 lần một ngày, vào lúc ban mai và tờ mờ tối. Anh cũng bắt đầu đạp xe thay vì đi xe máy đến trường dạy học và hoàn toàn chẳng bỏ vào bụng bất cứ thứ gì sau 7 giờ tối... Một người mô phạm như vậy sẽ nghĩ gì khi nhìn thấy người anh ta yêu say mèn ói mửa, thậm chí còn không thể định vị được đâu là tường phòng ngủ đâu là nhà vệ sinh? Tôi đã thắc mắc về câu trả lời đến phát điên lên được. Thế là tôi lại tiếp tục uống...

Rồi những thắc thắc, những biểu hiện của một gương mặt tưởng tượng về hình hài người yêu dấu biến thành nỗi nhớ nhung vướn vất khó bỏ trong những tháng ngày sống cô đơn. Tôi đã nhận ra rằng, yêu ai đó cũng giống như tự xây gạch chôn mình. May mắn phát hiện thì kịp thời nhảy ra. Còn không thì suốt đời chịu mất tự do, buồn bã sống trong bóng tối...

           
Read More

Phía bên này cửa sổ


- Mày này, liệu ở trên đấy có ai đó ngó xuống thấy tụi mình không?
- Ngu thế, làm gì có ai. Nếu có, ai lại ngang nhiên thay đồ cho chúng ta ngắm như thế.
- Ờ nhỉ...

           
Read More

30 thg 11, 2013

...


- Anh à, mỗi ngày em càng thích anh nhiều hơn. Phải làm sao bây giờ?
- Em chỉ "thích" anh thôi à?
- Cái "thích" gôm nhiều tới độ thành "yêu" luôn rồi nên em mới lo...
- Hmmm, vậy em nên vui chứ sao lại lo?
- Bởi vì rồi sẽ có một ngày anh rời bỏ em thôi.
- Em ngốc...
- Em nghĩ trước khi mối quan hệ của chúng ta đi xa hơn không thể kiểm soát và tình trạng tâm lý của em còn tồi tệ hơn lúc này, chúng ta dừng tại đây nha anh.
- Ừ...

           
Read More

10 thg 11, 2013

Vài chia sẻ về chỗ ở mới


Tôi đã từng nói rằng khi tôi buồn bã nhất, tôi thường viết rất nhiều. Nhiều đến độ những con chữ nhấn chìm tôi đến muốn chết đuối. Nay tôi lại phát hiện ra một điều rằng khi tôi cảm thấy mình hạnh phúc, tôi chẳng thể viết ra nỗi một từ. Giờ đây, tôi, hoặc đang hạnh phúc mà tôi không biết, hoặc tôi đang chết đuối trong một mớ phiền muộn giăng kín mà tôi không hay... Tuy nhiên, bằng một nỗ lực phi thường, tôi đã và đang ở đây để chia sẻ những dòng chữ viết vội về một phần hạnh phúc (hoặc là một nỗi cô đơn áng chừng) của tôi trong suốt một tháng vừa qua.

1. Phòng trọ nơi tôi ở chung vách đến tận ba phòng khác: phòng hai cha con, phòng các anh lớn và một phòng khác đóng cửa suốt. Phòng hai cha con cute nhất và cũng ở căn phòng to nhất trong tất cả, lúc nào cũng dậy mùi thức ăn mỗi lần tôi đi học về. Vì ở chung vách nên hễ ai nhỡ nói chuyện to quá là các phòng khác đều nghe rõ cả nên có hôm, cái TV của hai cha con nọ bật mãi vẫn không lên được hình, tôi chỉ nghe họ cãi nhau thôi cũng cười thầm mà đau cả ruột. Phòng các anh trai lớn cũng ồn ào không kém nhưng lại là một sự ồn ào lãng mạn hơn cả. Bởi vì tối nào tôi nằm đọc sách cũng nghe các anh đánh đàn đến tận khuya, lắm lúc còn buông lời hát khe khẽ. Phòng có chiếc cửa sổ luôn đóng thông với phòng tôi là phòng kín tiếng hơn cả, suốt thời gian ở đây, tôi chưa một lần gặp chủ nhân căn phòng đó mà chỉ toàn nghe thấy tiếng những chiếc móc treo quần áo bằng sắt va vào nhau.

2. Tầng 1 có hai nhà vệ sinh, phòng tôi toàn quyền sử dụng một nhà, các phòng còn lại dùng nhà vệ sinh lớn hơn nhưng những hôm kẹt phà cũng đi nhờ nhốn nháo. Nhà vệ sinh lớn có cái bồn cầu nhỏ màu xanh, nhà vệ sinh nhỏ có cái bồn cầu lớn màu trắng (lol). Trong nhà vệ sinh lớn, mọi người còn nuôi cả cá nữa. Kinh tế phết ấy. Haha

3. Vì ở gần khu chung cư cao cấp nên sáng sớm đi tập thể dục, không lạ gì khi tôi gặp nhiều người nước ngoài. Những con người khác màu da đủ lứa tuổi ở những quốc gia khác nhau đang sống xung quanh tôi. Sáng bảnh mắt, đứng từ lan can nhìn xuống đường có thể dễ dàng thấy những em bé Pháp tóc vàng hoe vừa đạp xe vừa nói chuyện với nhau bằng ngôn ngữ quê hương mình. Đi trên đường thì gặp những người da đen to lớn, những người Nhật mua thức ăn ở cửa hàng tiện ích, những người Anh hoặc Mỹ trạm trỗ vô tư hôn nhau ở công viên và còn những người nước ngoài khác chạy xe máy lướt qua tôi trên đường... Cảm giác vừa thú vị lại có chút không quen. Tôi như đang sống ở một nơi khác không phải quê hương mình. Những con người đó, ai cũng vội vã và chẳng mấy gì thân thiện ngay đến một em bé người nước ngoài cũng nhìn tôi kì lạ. Gì chứ, tôi đang sống ở nước tôi kia mà?

4. Tháng này, tôi nhận được một cuộc gọi của người quen nhờ vả và sau đó, tôi có ngay một người ở cùng. Đó là một con Chồn thú vị. Có dịp sẽ kể sau...

           
Read More

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena