10 thg 10, 2014

Trống rỗng

Trước bốn ngày tôi bị tai nạn, tôi đã hứa với Hiền rằng tôi sẽ cùng cô ấy đến thăm những đứa trẻ mồ côi trong một ngôi chùa, nơi mà Hiền thường hay lui tới cùng các ni cô chăm sóc bọn trẻ. Tôi lại thất hứa thêm một lần nữa, tổng cộng ba lần tôi không thể đến thăm những đứa trẻ đáng thương đó được. Một lần do bận học, một lần họp nhóm đột xuất và lần này do tai nạn. Tôi rất tiếc vì điều đó. Không hiểu sao tôi lại nó một niềm thương cảm đặc biệt đối với những đứa trẻ ở đó đến như vậy. Tất nhiên mọi đứa trẻ đều cần tình yêu thương của chúng ta nhưng những đứa trẻ mồ cô hoặc bị cha mẹ bỏ rơi cần chúng nhiều hơn cả. Tôi hiểu mà.

Bởi vì tôi cũng bị bỏ rơi đây...
...


Tôi cảm thấy mình mất mác cái gì đó mà không sao tìm ra được đã bỏ mất cái gì trong lúc bản thân luây huây đi tìm sự ổn định trong cuộc sống. Khoảng trống trong cơ thể ngày càng to ra như ai đó đang ra sức thổi không khí vào một quả bóng bay. 

- Nó như thế nào? - Anh Dương hỏi.
- Em không biết nữa. Cảm giác như cả những nỗi buồn cũng bắt đầu trống rỗng.
- Anh không biết nói sao. Anh cũng không chịu được điều đó. Mong đó là cảm giác tạm thời thôi.
- Em cũng mong vậy. Nhưng nếu nó cứ tiếp tục phát triển thì sao?
- Thì coi đó là tài sản.
- Tài sản của em là khoảng trống không vô hình? Em có vẻ giàu có ghê.
- Sự giàu có đó được tính bằng sự trưởng thành của em thôi.

Sự trưởng thành? Tôi cảm thấy sợ hai từ này. Sợ, tức là tôi vẫn chưa hoàn toàn trống rỗng. Như vậy tức là đáng mừng? Tôi không biết nữa. Hầu như tôi chẳng biết cái gì cả. Có phải bắt đầu cảm thấy sự trống rỗng đang dần phát triển từ bên trong là khi đó con người ta bắt đầu trưởng thành phải không? Những người trưởng thành đều trống rỗng ở bên trông như vậy? Nghe thật là sợ. Như một chai nước để trên ngăn đá tủ lạnh không quá lâu vậy. Cứng cáp vỏ ngoài mà bọng nước ở bên trong. Nếu như mọi người đều như vậy thì họ đã sống như thế nào nhỉ? Họ sống qua hết mùa hè này đến mùa hè khác mà không bị tan chảy lớp băng cứng cáp bên ngoài hay sao? Chắc chắn là không bởi vì họ đã sống qua mỗi ngày mà bên trong chứa toàn sự trống rỗng. Đáng nể thật.

Tôi không rõ mình có những cảm giác kì lạ này từ khi nào. Nhưng chắc là nó đã ẩm ở bên trong tôi lâu lắm mà tôi không biết. Kể từ khi tôi học cách biết từ bỏ những thứ không thuộc về mình nữa. Như cắt bỏ một vết thương đã hoại tử ra khỏi cơ thể để nó không ăn lang sang những chỗ lành lặn khác. Là lúc tôi bắt đầu cảm nhận thấy sự trống rỗng. Tôi cảm thấy trong tôi mất đi một thứ gì đó rất quan trọng. Nhưng nó rõ nhất là từ khi tôi bị tai nạn và tôi buộc phải dừng lại guồng quay đang hoạt động của mình. Tôi bắt đầu cảm nhận rõ ràng hơn sự phát triển. Nó là một cảm giác kì lạ. Nó là một hỗn hợp của hụt hẫng, tiếc nuối, bất lực, đau đớn và cả nhẹ nhõm không nhiều

- Em không thấy thích thú gì nữa. Em không còn muốn yêu ai nữa. Em cũng không ham muốn hay chán ghét cái gì. Em hời hợt với tất cả. Tất cả luôn.- Tôi than thở
- Em phải làm gì đây?
- Chắc nó sẽ qua...

Còn nếu như nó không qua? Tôi buộc phải kết thúc nó. 

         
Read More

9 thg 10, 2014

Thang 10


1. Tháng 10 tặng tôi một vết thương 7 mũi chỉ may ở chân và cổ tay trái trật khớp do ngã xe máy. Tôi rất lấy làm cảm kích về điều đó. Không thấy may sao? Tôi không phải làm gì ngoài nằm một chỗ ở nhà và nhìn ngắm miếng bông băng trắng tinh khôi của mình. Thật tuyệt diệu khi một vết máu thấm cũng làm cho con người ta lâng lâng lên một cảm gáic muốn chết ngây ngất.

2. Cách đây vài ngày trong lớp Báo chí, chúng tôi được giảng viên cho hẳn một tiết học để báo cáo về chủ đề nghiên cứu lấy điểm giữa kì. Một nhóm hai cô gái, một cô chuyển giới thành trai chưa phẫu thuật và một cô gái "bình thường" đứng lên báo cáo đề tài nghiên cứu về người đồng tính và người chuyển giới. Sẽ chẳng có gì nói nếu như trong lúc các cô thuyết trình về đề tài của mình, những người ngồi phía sau rù rù cười mia mai. Sau đó, thầy đứng nhận xét một cách rất bảo thủ và cay nghiệt về đề tài của các cô. Thậm chí dùng những lời lẽ hết sức khó nghe. Đến giờ tôi vẫn không hiểu, người đàn ông đã tự hào được du học ở nước Nga xa xôi và tiến bộ kia lại đang giảng dạy môn Nghiên cứu khoa học sao có những tư tưởng lạc hậu đến vậy?

Tôi đã ngồi nhìn các bạn khóc và nghe những lời lẽ chói tai kia mà không thể đứng lên bảo vệ các bạn và cho chính bản thân mình. Tôi hèn hạ ngồi đó, cuối đầu sợ hãi...

3. Dạo này ngồi không nên tôi hay mơ mộng lắm. Lắm lúc ước gì mình quên sạch mọi thứ chó má trong suốt khoảng thời gian qua. Tôi muốn bắt đầu làm lại mình như một chiếc máy được nâng cấp lên phiên bản mới. Lúc đó, tôi sẽ sống cuộc sống bận rộn suốt ngày và tối về ôm mèo ngội cạnh người tôi yêu. Cùng nhấm nháp ly trà pha sữa tự làm nóng bốc khói vừa xem phim kinh dị.

Tôi thậm chí còn có thể cảm nhận lớp lông mèo mềm mại trong lòng bàn tay mình chân thật khó tả. Tôi thậm chí còn có cảm giác môi mình đỏ ửng lên sau một chiếc hôn lâu. Tôi hoang tưởng nặng như thằng cha Kenny Sang quái quỷ nổ tung trời đất nào đó mà báo chí nhắc đến mấy ngày qua. Mà sao tôi thấy có động lực sống dễ sợ. Tôi, thần kinh đã có vấn đề thật rồi.



Read More

21 thg 9, 2014

Sau nửa tháng 9


1. Hồi đó tôi bị phỏng bô xe máy, vậy là suốt một thời gian tôi ngại đứng gần những chiếc xe vô cùng. Nhưng tôi không bỏ xe được vì tôi vẫn cần nó để đi học. Tuy vậy, mỗi lần lên xe ngồi, tôi vẫn dè chừng hết mức có thể mặc dù vết thương ở chân đã liền hẳn sẹo. Chỉ bởi vì tôi sợ sẽ bị bỏng lần thứ hai.

Hiện bây giờ, chuyện tình cảm của tôi cũng giống như vậy.

2. Các bạn trong lớp rủ rôi cùng chơi hụi không lời. Một kiểu tiết kiệm cùng nhau dựa trên sự tin tưởng. Đứa nào trong số đó cũng có ý định đổi điện thoại mới khi đồng ý tham gia trò tiết kiệm này. Tôi cũng đồng ý chơi nhưng không biết mục đích sử dụng tiền khi đến lượt mình được hốt hụi là gì.Tôi cầm chiếc Nokia 2700 classic cũ mèm xoay xoay trong tay. Có lẽ sẽ dùng số tiền đó mua một cây guitar và đăng ký lớp học đàn ở nhà văn hoá.

3. Tôi yêu cuộc đời của tôi nhưng con đĩ đó muốn chúng tôi chỉ nên là bạn.

4. Tôi là tôi không bao giờ đọc (chứ đừng nói đến tin vào) mấy cái cung hoàng đạo vớ vẩn. Không. Một chàng trai Ma Kết không bao giờ để ý tới mấy thứ ba xàm đó.

5. Tôi thề sẽ không bao giờ vui mừng khi bóc thăm trúng đề tài thuyết trình về đồ ăn nữa. Làm việc trong tình trạng bụng cồn cào đói mà trên màn hình laptop đầy rẫy những chiếc đĩa thức ăn hết sức gợi tình thiệt muốn chết quá đi mất.

6. Khi ai đó đang tức giận và liên tục muốn được giải thích, cách tốt nhất vẫn là giữ im lặng và đợi mọi thứ tạm lắng. Mình mà mở miệng ra thì cái gì mình nói cũng sai, cũng làm tình hình căng thẳng hơn. Thật!

Read More

4 thg 9, 2014

Please Don't Leave Me


Làm sao tôi muốn những gì thuộc về tôi sẽ bị tô đen trong cuộc đời của ai đó. Tôi sẽ chẳng bao giờ xuất hiện trong bất kì câu chuyện ngày xưa nào mà họ kể. Tôi sẽ là phần sâu kín nhất ẩn sâu ngút ngàn trong kí ức họ mà nhắc nhớ đến tôi là điều không bao giờ xảy ra. Làm sao tôi muốn mình bốc hơi sạch sành sanh như chưa hề tồn tại khi mà tôi đã xuất hiện, đã từng là phần đời mà họ đã trải qua. Tôi không muốn bị lãng quên. Tôi không muốn là phần thừa khốn kiếp đeo bám lấy ai đó mà người ta chỉ muốn vứt bỏ.

Làm ơn đừng bỏ rơi tôi.


         

Read More

24 thg 8, 2014

From Slky



"Tôi rất muốn động viên nó vài câu, nhưng k sao tìm được từ ngữ nào cho thỏa xuể. Con người ta có thể khuyên nhủ, răn dạy nhau nhiều điều, nhưng vẫn còn là suông đối với những người đang gặp bế tắc lắm. 

Tôi nhớ chơi vơi những ngày nó vui vẻ, lần nào cũng hào hứng lí lắc kể chuyện cho mọi người nghe, qua cái góc nhìn rất láu cá của nó. 

Hm, nó phải tự lo cho mình thôi. Hơi to tát, nhưng cũng như 1 dân tộc bị áp bức vậy, phải tự đứng dậy, tự đấu tranh, tự giải phóng, chứ đừng mong trông hòng được vào số phận; lời khuyên, hay sự giúp đỡ của một ai khác. 

Sau cùng, trong cơn tuyệt vọng, mong rằng nó vẫn nhận ra, nó là 1 thằng trai 20 tuổi có bút lực rất dồi dào và độc đáo. Quá trẻ. Cậu còn trẻ lắm cậu giai ạ. Dưới vòm trời này, luôn có đủ thời gian để cậu làm 2 việc: những việc cậu thích và những việc cậu phải làm. Nên cậu nghe anh nhé, cứ dần dần, đừng vội. Cái gì phải đến thì r nó cũng sẽ đến thôi. Vấn đề, chỉ là thời gian."

         
Read More

19 thg 8, 2014

Note ngắn, nhạt và buồn


Ngày 19.08.2014



Nhìn thấy Win đi hướng ngược lại trong kính chiếu hậu xe máy trên đường đi học về. Tôi không kịp gọi và cũng không thấy có lý do để gọi. Chỉ thấy buồn. Người tôi thương đến từng cái nốt ruồi cũng thuộc mà giờ xa xôi đến nỗi vô tình lướt qua nhau trên phố cũng không nhận ra. 

         
Read More

17 thg 8, 2014

Thuốc an thần


Jasmine gọi điện hỏi tôi có còn dùng thuốc an thần mỗi đêm nữa không. Tôi đã nói dối cô ấy để cô không phải lo lắng về tôi thêm. Jasmine không có nhiệm vụ và trách nhiệm gì đối với tôi hết và việc làm phiền lòng cô (một cách gián tiếp) vì tôi thật là một điều tệ bạc. Nhưng việc dùng thuốc an thần xét thấy không tốt cho sức khoẻ và đặc biệt trong khoảng thời gian này liều lượng tôi dùng có phần tăng lên, rõ ràng không hay. Tội lại cần phải yêu thương bản thân mình hơn để còn lấp đầy khoảng trống vừa mất đi. Tôi quyết định ngưng dùng thuốc.

Tệ hại một điều là tôi không ngủ được. Tôi phát cáu lên vì điều đó. Đầu óc cứ miên mang suy nghĩ. Những suy nghĩ tiêu cực lại càng dày hơn lên. Tôi cố xua đuổi chúng bằng cách đọc một vài trang sách. Sách cũng không giúp ích được gì cho tình trạng của tôi. Chữ nghĩa rối loạn và tôi chỉ muốn kiếm dây treo mình lên khỏi sàn nhà. Ai đó bảo thủ dâm sẽ giúp ngủ ngon nhỉ? Đồ láo lếu!

...

Sáng nay, tôi thức dậy một cách cáu gắt sau vài ba tiếng đồng hồ ngủ trong chập choạng. Định đi pha cho mình một tách trà nóng uống cho tỉnh hẳn thì tôi thấy mẹ ngồi một mình trước ô cửa sổ mở nhìn ra khoảng sân trước nhà. Mẹ tôi chưa bao giờ trông như thế trước đây. Bà là người hoạt náo. Vào giờ này, thông thường bà đang bộ hành với khệ nệ bao bị các thứ trên đường từ chợ về nấu bữa ăn cho cả một ngày. Hoặc bà đã đi chợ về từ lâu, đang bận rộn trong bếp với nồi nồi chảo chảo nghi ngút khói. Hoặc mẹ tôi sẽ đi quét sân, vừa quét vừa trò chuyện với bà hàng xóm kế bên nhà...

Tôi chưa từng thấy mẹ ngồi thừ ra và trầm tư nghĩ ngợi như thế. Có phải mẹ đang nghĩ ngợi không? Tôi không biết. Có thể mẹ tôi đã đi xa đâu đó rồi. Mẹ không còn ở đây nữa. Có phải những tin nhắn tối qua mà mẹ bắt tôi đọc cho bà nghe từ chiếc điện thoại của ba đã biến mẹ thành một người phụ nữ kì quặc ngồi lặng im bên cửa sổ của buổi sáng ngày hôm nay không?

Mẹ tôi bảo bà chẳng ghen tuông gì cả. Khi một người bước qua tuổi năm mươi, tình yêu như một dạng nghĩa vụ. Vợ chồng sống không vì tình yêu mà vì tình nghĩa. Ba đã bỏ mặc mẹ trong những ngày tháng cô đơn nhất cuộc đời. Đôi lúc mẹ nghĩ, vợ của ba hẳn là con ma men kia rồi. Bởi nó mới là thứ đi cùng ông suốt quãng đời trung niên. Ông đã không có mặt khi mẹ sinh tôi ra. Ông đã không có mặt khi người khác ức hiếp mẹ. Ông cũng không có mặt khi mẹ tôi bệnh thập tử nhất sinh. Sau tất cả, ba từ bỏ rượu chè để về với mẹ cùng những căn bệnh mãn tính. Mẹ bảo, mẹ đã hết tình nghĩa với ba tôi rồi. Mẹ sống với ông chỉ bởi vì mẹ thương chúng tôi.

Vậy mà sáng nay tôi nhìn thấy mẹ ngồi mất hồn ở đó. Mẹ hẳn vẫn còn yêu ba. Yêu một cách tha thiết. Mẹ cũng ghen. Người ta chẳng thường bảo, còn ghen là còn yêu đó sao. Tình yêu không tắt đi khi những tổn thương từ đối phương dồn dập ập đến. Nó không biến mất mà chỉ chuyển từ trạng thái ấm nóng sang dửng dưng lạnh nhạt mà thôi. Một kiểu đại loại như, tôi yêu anh nhưng đó là chuyện của tôi. Tình yêu là dành cho anh nhưng tôi giữ lại cho riêng tôi. Không đưa nó cho anh - đó là cách tôi tránh tiệt những tổn thương.

Mẹ, phải thế không?

...

Nhìn mẹ ngồi cô đơn bỗng dưng tôi nhớ những ấu thơ. Tôi đã chỉ có mẹ theo suốt hành trình lớn khôn đó. Tôi đã từng rất ganh tỵ với lũ bạn vì chúng nó luôn được ba làm cho cái này, sửa cho cái nọ. Tôi đã từng mang cây bút tưởng đã hư vào lớp học luyện chữ mà bảo với tụi bạn một cách tự hào rằng ba tôi đã sửa lại nó cho tôi đấy. Tôi nói dối. Tôi đã tự hì hục sửa lại cây viết bị tắt mực của mình mà chẳng có ba kề bên hướng dẫn. Từ bé đến lớn, tôi chưa từng nhờ ba mình làm điều gì trừ tham dự những buổi họp phụ huynh. Tôi không có những dịp cùng ba mình thay bóng đèn hư trong nhà tắm, đi sửa chiếc TV hư hay vác cần đi câu những con cá to. Tôi không có những khoảng thời gian cùng ngồi với ba, nghe ông đọc một bài báo hay tranh luận về một quan điểm chính trị. Đơn giản hơn, chỉ là mỗi sáng cha con ngồi cùng nhau nhìn đường xe tấp nập, nhấp một ngụm trà tươi thơm lừng cũng không bao giờ có...

Bởi vì ba tôi đã chẳng theo sát hướng dẫn tôi suốt cả chặng đường tôi lớn lên. Bởi vì tôi chỉ ở cạnh mẹ và chỉ có mẹ. Thế nên tâm hồn tôi mới yếu đuối. Thế nên tôi chẳng đủ mạnh mẽ để quyết đoán cho số phận mình. Thế nên tôi trở thành một đứa kì dị. Tôi không đủ đàn ông để yêu một cô gái và không là đàn bà để yêu một người đàn ông. Bởi vì tôi có sự mền mỏng và sâu sắc của mẹ. Bởi vì tôi học từ một người phụ nữ sự mạnh mẽ và kiên cường  chứ không phải từ ba mình. Bởi vì tôi là một sản phẩm lỗi của một người cha vô tâm. Nên tôi quái thai hành động và dị dạng suy nghĩ. Tôi cầu siêu cho tâm hồn mình.

Tôi không trách ba mình. Tôi có mặt trên đời này, tôi sống một cuộc sống đủ đầy là nhờ có ông. Tôi không oán hận ba bởi một lẽ duy nhất, ông là ba của tôi. Nhưng tôi vẫn đau những nỗi đau âm ĩ khắp cơ thể như dòng máu ông đang chảy trong người tôi. Tôi tưởng mình đã quên những chi tiết nhưng thật ra cảm xúc sợ hãi và những tổn thương từ tuổi thơ vẫn đeo bám tôi đến tận bây giờ. Tôi không kể ra được  nhưng tôi đã khóc khi viết đến đoạn này đấy. Có hẳn hai viên nước tròn lăn ra từ mắt tôi chạy dài trên má. Khỉ gió!

Tôi cần những viên thuốc an thần!

         
Read More

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena