20 thg 6, 2016

Linh ta linh tinh ấy mà

1. Bây giờ là 1 giờ đêm. Chẳng ai còn thức nữa để tôi tỉ tê hay phá phĩnh nọ kia. Nên tôi lân la vào blog viết vài thứ cho có gọi là. Này nhé, từ nay phải chăm viết như trước. Nếu cứ đà viết lách kiểu này về già chẳng có vẹo gì để đọc đâu đấy nhá nhá nhá.

2. Tôi có hẹn anh D cho buổi phỏng vấn môn nghiệp vụ cho bài thi cuối kì của tôi. Suốt buổi chẳng hỏi được câu nào và anh thì hỏi quanh qua quẩn lại về một tôi khác trên facebook. Nói thật thì tôi thấy buồn quá. Buồn vì nghiệp vụ chưa tới thì ít mà buồn vì bản thân ngoài đời không đủ hấp dẫn đến nỗi người ta chỉ chăm chăm nói về một tôi khác đến sượng sùng thì nhiều. Tự dưng nhắc đến chuyện này làm tôi nhớ đến Sky quá.

Hồi ấy tôi xin Sky cho tôi facebook để không mất liên lạc đến chẳng may một ngày anh bỏ ứng dụng chat trên điện thoại (có chức năng lưu lại trạng thái người sử dụng như facebook). Thế mà anh thẳng thừng từ chối. Sky trai thẳng nhé cho những ai nghĩ ngợi lung tung. Nhưng tôi quý anh lắm, người vui tính và viết lách cũng hay ho. Một kiểu hâm mộ của một thằng em dành cho một người anh. Sky bảo, anh không bỏ đi đâu hết còn nếu không thấy anh viết thêm cái gì đó thì chỉ có nghĩa là anh không muốn viết nữa chứ không có nghĩa là ngừng quan sát mọi người. Đừng lo là anh biến mất. Anh không cho facebook vì quen ai ở đâu thì để họ ở yên đó. 

Thế là cái câu nói "Quen ai ở đâu thì để họ ở yên đó" đã phương châm đối đãi cho tất cả các mối quan hệ mà tôi có cơ duyên gặp phải. Thật sự ra thì một cái nick facebook, một cái số điện thoại hay một cái blog hâm dở thậm chí gặp nhau bằng xương thịt ngoài đời cũng không khó khăn gì đến nỗi không thực hiện được. Nhưng phía đằng sau đó, chúng ta sẽ thể hiện mình như thế nào trước những con người xa lạ nhưng đã từng biết ta? Đó sẽ là một câu trả lời thật khó...

3. Hôm nay gặp lại bạn cũ. Tận hồi cấp 1, lớp 5. Bản phát tướng hẳn ra nhưng tôi vẫn nhớ bản. Bản tên Tấn Lợi. Hồi đó cô xếp tôi ngồi chung để kèm bản học. Hồi đó có phong trào đôi bạn cùng tiến. Cô xếp đứa giỏi kèm cho đứa dở. Cả lớp đều thế. Các bạn đua nhau giúp bạn mình học khá hơn lên. Tôi cũng vậy. Có điều sau học kì 1, ai cũng tiến bộ riêng bạn Tấn Lợi thì không. Tại tôi hay tại bản? Chắc là tại tôi!

Lên cấp 2 tôi cũng được xếp để ngồi kèm cho một bạn nữ. Chẳng biết tôi kèm cặp kiểu gì, cô nàng đâm ra thích tôi luôn. Thế là từ học sinh trung bình, cô nàng rớt xuống kém vì mắc bệnh tương tư. Tôi hãi quá, năm cuối cấp đã chôn tất cả hạt giấy cô gái ấy xếp xuống lớp đất trong chậu cây ở trường và cái lọ thủy tinh đem tặng luôn cho cô tổng phụ trách.

Lên cấp 3, tôi vẫn được phân công ngồi kèm cho một bạn nữ khác. Lần này, ngược lại, con bé kèm cho tôi cách quay cốp tài liệu, cách ăn chơi và quậy phá. Tôi chẳng kèm cặp được con bé nhà giàu đó là bao. Chỉ toàn ăn sô cô la ké từ cô chị bên Mỹ gử về cho nó và hùa theo nó quậy phá. Cuối cấp 3, tôi và nó cùng ngồi trong sổ đầu bài nhiều nhất và bị hạ bậc hạnh kiểm.

Kể từ đó tôi đâm ra không thích ngành sư phạm cho lắm. Tôi không quen quy củ. Tôi không quen sống cuộc sống quá mô phạm. Tôi thích tự do. Tôi thích sự đổi mới. Thích thích đủ thứ ngành nhưng không bao giờ là sư phạm. Lạ một điều, tôi quen ai cũng trong ngành sư phạm.




Read More

2 thg 6, 2016

00:00 - Phạm Trần Phương

Read More

Email


Hồng Anh này, mình vừa mới chia tay Win đấy. Mình không biết phải kể với bạn như thế nào? Nhưng khi vừa quyết định chia tay Win là mình viết ngay mail này cho bạn. Đó là một quyết định không dễ dàng gì, sau bao nhiêu sóng gió tụi mình đã trải qua cậu nhỉ? Nhưng thật lạ, mình lại thấy thật nhẹ nhõm vì đã thoát khỏi được anh ta. Cũng có thể rồi một khoảng thời gian ngắn nữa tới đây, mình lại viết cho cậu một cái mail nói rằng mình lại trở lại với anh ta rồi cũng nên. Mình không hiểu mình nữa nhưng cho đến hiện giờ thì mình thấy thoải mái và bình an lắm.

Bạn biết không, hai đứa mình đã từng trải qua n điều khủng khiếp, khủng khiếp đến nỗi tụi mình chắc chắn đã chia tay rồi. Nhưng không, tụi mình vẫn bên nhau như thế. Làm khổ đời nhau thêm như thế. Rồi đùng, một chuyện cãi vã vụn vặt xảy ra. Nó kéo đến bình thường như biết bao mẫu chuyện vặt đã khiến các cặp đôi yêu nhau khác phải cãi nhau. Nhưng mình không ngờ nó lại nghiêm trọng đến mức khiến tụi mình thành ra như thế. Kì lạ cậu nhỉ?

À, mà cũng chẳng kì lạ gì. Tụi mình quá khác biệt nhau mà. Cả về tuổi tác, suy nghĩ và tình cách. Những mâu thuẫn trong quá trình quen nhau không được cả hai cùng nhau giả quyết ấy tích lũy dần. Và cho đến hôm nay thì nó nổ tung hoặc cũng có thể, nó khiến mình phát nổ tung. Và giờ nghĩ lại, mình cũng không hiểu tại sao tụi mình lại có thể yêu nhau những 4 năm như thế khi có quá nhiều khác biệt giữa cả hai người. Mình sợ phải là người nói câu "Tụi mình chia tay đi. Giữa chúng ta có quá nhiều khác biệt" như những cặp đôi khác vẫn làm khi họ buộc phải nói ra lý do để từ bỏ cuộc tình của họ. May mà mình đã không dùng đến nó bạn ạ. Thật may...

Mình không khóc khi mình viết đến đoạn này đâu. Nếu như bạn có tò mò. Nhưng mình đang không biết những đoạn trên mình có diễn đạt tốt để bạn hiểu mình đang nói gì không nữa. Hy vọng là bạn sẽ hiểu. 

Hiện giờ đây mình cảm thấy buồn. Không là rất buồn. Chỉ buồn, một nỗi buồn man mát. Cái nỗi buồn không khiến mình lao đầu vào đầu xe tải, không khiến mình cầm dao lam cứa nát gân tay, không khiến mình khóc nấc lên tức tưởi. Nó cứ thổi nhẹ từng đợt vào cơ thể mình. Co thắt tim mình. Rồi lại hết. Cái buồn như thế, bạn đã trải qua chưa? Làm thế nào cho nó chấm dứt đi ấy nhỉ?

Hồng Anh viết cho mình nhanh nhé.

Từ Khoai Tây với rất nhiều thất tình
Read More

9 thg 5, 2016

...

Tôi viết những thứ này và đăng lên facebook cá nhân. Chả hiểu sao nó lại trở thành trò hề cho tất cả mọi người. Thế nên tôi đăng vào đây, hy vọng chẳng ai vui vẻ khi đọc nó nữa...

1. Bé An đi học về, thấy trước ngõ nhà mình có một cọc tiền ai đó đánh rơi. Bé An nhìn quanh chỉ thấy có cô mua ve chai luẩn quẩn gần nó. An liền đem cọc tiền đưa cho cô ấy, lòng vui sướng biết bao vì đã làm được một việc tốt. Bước vào nhà, bé An thấy mẹ hớt hải tìm cọc tiền bị đánh rơi, mắt mẹ đỏ hoe. Số tiền đó là cả một tháng sinh hoạt của gia đình An.

2. Tuấn đang dừng đèn đỏ trên đại lộ, bất ngờ thấy một cây đinh to nằm trên mặt đường. Tuấn nghĩ, trên đại lộ mình vẫn về thường ngày, hiếm lắm mới có một một chỗ sửa xe. Ai chẳng may bị bể bánh vì cây đinh này, hẳn sẽ phải khổ sở lắm. Đoạn, Tuấn bèn khom người xuống nhặt lấy cây đinh. Về nhà, Tuấn phát hiện mình đã đánh rơi chiếc điện mới mua trong lúc khom nhặt lấy cây đinh nọ.


3. Minh rất hay đi thăm tụi nhỏ trong mái ấm. Mỗi lần như thế, Minh hay mang theo ít kẹo vào cho tụi nhỏ. Chúng nó thích lắm. Mấy hôm nay, mọi người đồn nhau, Minh cho tụi mồ côi ăn thức ăn bậy bạ khiến hơn 30 em ngộ độc thực phẩm phải nhập viện.

4. Nam trên đường đi làm về gặp một bà cụ hơn 70 tuổi đang đi bộ giữa trưa nắng. Thương cụ già tội nghiệp. Nam dừng xe tự nguyện chở cụ về nhà. Giữa đường, cụ già vì quá mệt ngã khỏi xe. Nam phải lo viện phí và chu cấp tiền thuốc men cho cụ già.

5. Vợ chồng bác Năm hiếm muộn đã lâu nhân có một phụ nữ ở xã bên rao tin bán con. Rũ lòng thương đứa nhỏ tội nghiệp, bác Năm nhận nó về nuôi đồng thời gửi cho người mẹ một số tiền. Nhiều năm trôi qua, đứa nhỏ kia đã lớn biết được sự thật, nó tìm và nhận lại mẹ ruột. Sau đó, hai mẹ con âm mưu chiếm hết tài sản của vợ chồng bác Năm.

6. Thắng chạy xe trên đường gặp một đứa trẻ bị tai nạn giao thông nhưng kẻ gây tai nạn đã bỏ chạy. Thương lòng, Thắng chở đứa nhỏ đi cấp cứu. Gia đình cháu nhỏ nọ không rõ đầu đuôi, rượt đánh Thắng chết ngay trong bệnh viện.
Read More

7 thg 4, 2016

Cấm trẻ em dưới 18 tuổi

Có một trang web tên là chaturbate. Nó cho phép mọi người show hàng để kiếm tips. Bạn làm mọi hành động kích dục nhất có thể trên cam của bạn để mọi người xem, bình phẩm và tips cho bạn. Tips có thể dùng để tips cho những người khác khi bạn xem show của họ hoặc cũng có thể đổi ra thành tiền mặt. Chaturbate có tất cả mọi thành phần. Những đôi nam nữ tích cực làm tình, bú liếm cho nhau. Những cha đồng tính khoe hết cỡ những body rắn chắc, những "cây hàng" vĩ đại thu hút người xem. Những cô gái với thân hình vệ nữ cố gắng phô trương vòng một gợi tình khiêu khích đám đông và những cơn nẩy người sung sướng từ chiếc máy tạo rung nhét trong âm hộ. 

Tất cả họ như đang đấu chiến ngầm với nhau trong một phiên chợ buôn bán thể xác nhầm thu hút càng nhiều người xem càng tốt. Bởi có người xem là sẽ có tips. Họ mặc cả thân xác mình bằng những dòng text mặc định trên màn hình. 300 tips sẽ gỡ bỏ chiếc bra trên người cô vợ nóng bỏng, 400 tips cô gái sẽ blowjobs cho người đàn ông bên cạnh mình. 600 tips chiếc chip dây sẽ bị gỡ bỏ. Hoặc chỉ đơn giản là khi bạn tips, bạn có quyền yêu cầu người trong cam làm bất cứ điều gì bạn muốn. Cứ thế, những dòng tin đo đỏ cứ xuất hiện nói tiếp nhau cách vài giây kèm những âm thanh chói tai báo có người đã tips. Sau đó là tiếng rối rít cảm ơn từ người người show hàng.

Chưa hết, còn có những "Crazy show" với giá hơn 2000 tips. Đó là khi các cặp đôi đã thỏa mãn người xem chán chê bằng các màn blowjobs hay 69 cho nhau. Khi các chàng solo man đã hết chiêu trò với cậu nhỏ của mình. Khi các cô gái đã khiến người xem nhàm chán với những màn co giật sung sướng. Họ mở một cái "Crazy show" với hạn chế người xem và chỉ những ai mua vé bằng tips tương ứng mới xem được. Ở đó, các cặp đôi sẽ làm tình với nhau đến lúc xuất tinh, còn các solo man sẽ ra sức suck cậu nhỏ cho bắn khí và các cô gái sẽ squirt đầy ống kính camera.

Chaturbate là nơi hái ra tiền cho các cô gái công sở muốn kiếm thêm. Hãy tưởng tượng các cô mặc váy ngắn ngồi trong văn phòng nhưng camera đặt dưới bàn và tay hay với một cái sextoy cắm vào "cô bé". Chaturbate cũng là nởi để các cặp đôi rỗi nghề vừa muốn được sung sướng cùng nhau vừa được cơ man nào là tiền tips. Bởi chẳng khó khăn hay đắn đo suy nghĩ gì khi bạn hoàn toàn có thể kiểm soát IP người xem từ những quốc gia mà bạn không muốn. Chaturbate giúp các chàng trai kiếm được khá khẩm tiền và vô số bạn tình chỉ với một cái cam sắc nét, một body building hấp dẫn và một con cu ngon lành. Riêng tôi, dùng chaturbate chỉ vì muốn kiếm đủ tips để mua những "ticket" xem "Crazy show" mà thôi. Tiếc thay, account của tôi bị block chỉ sau vài giây ngắn ngủi ngồi trước màn hình máy tính với dăm ba người xem vì hệ thống máy tính cho rằng tôi chưa đủ 18 tuổi. LoL


Read More

5 thg 4, 2016

Trích từ truyện sex



"Tôi từng xem bộ phim Lolita của đạo diễn Stanley Kubrick. Phim này sản xuất năm 1962. Nội dung phim kể về chuyện tình của cô con gái và ông bố dượng. Một mô típ hết sức bình thường đúng không? Nhưng đây lại là phim khiến cho các nhà lý luận phê bình và các nhà tâm lý học được phen đau đầu. Bộ phim thực sự đặc biệt ở chỗ, cô con gái là người chủ động trong chuyện tình ấy, cô yêu ông ngay từ thủa lên sáu, lên mười… Trong tình yêu mà cô dành cho ông không chỉ là sự hướng đến của một người nữ dành cho một người nam mà còn là sự vương vít tinh thần của cô con gái với cha của mình.

Tình cảm tôi dành cho Vũ thủa ấy cũng vậy. Nó không đơn thuần là muốn, sự hướng tới đối phương một cách triệt để trong suy nghĩ, tinh thần mà Vũ còn là người đàn ông vỹ đại của tôi/ điểm tựa của tôi, thay thế cho vị trí người cha đi vắng khi đó.

Các chiến hữu thấy tôi dùng từ “điểm tựa” hay cụm từ “người đàn ông vỹ đại” chắc thấy lạ. Có ai nghĩ rằng tôi đang nhìn tình cảm ngày ấy với góc nhìn thuần nữ không? Nếu có, cũng không sao, vì tôi chỉ có trách nhiệm kể chứ không được quyền can thiệp đến nhận định cá nhân của các bạn. Nhưng để kết thúc mấy dòng suy nghĩ nhập truyện này tôi xin nói nên ý của mình.

Thực ra tôi dùng từ “điểm tựa” và cụm từ “người đàn ông vỹ đại” dưới góc nhìn của một thằng con trai, hoàn toàn con trai. Bởi xét đến cùng thì mỗi một người đàn ông sinh ra cho tới khi trưởng thành đều có một người đàn ông cho riêng mình, đó là cha mình, anh mình hoặc bất kỳ ai mà khi ta nhỏ nhìn vào đó có thể yên tâm mà lớn lên. Khi ta trưởng thành, quay nhìn lại thấy người đàn ông đó luôn đứng ở sau lưng, đưa tay đỡ ta mỗi khi ta gục ngã – điểm tựa của chúng ta.

Các chiến hữu có để ý thấy người ta hay nhận xét rằng: thằng này giống bố nó y đúc….đến cái nết ăn, ngủ cũng giống. Ngoài yếu tố di truyền thì còn do môi trường sống, bởi khi ở gần cha mình(gần thật sự chứ không chỉ gần về địa lý) thì vô tình sự “yên tâm sống vì có một điểm tựa” mà tôi nói trên khiến cho bất kỳ thằng con trai nào sẽ lấy bố mình ra làm hình mẫu hướng tới (có thể là cố ý hoặc vô thức).

Ngược lại, trong giới Gay của chúng ta, chín thằng thì có tới hơn 4,5 thằng có vấn đề trục trặc trong mối quan hệ với bố mình (kiểu như tôi chẳng hạn). Tức, ta không được gần thực sự với cha, ta không có điểm tựa, thế nên ta đi tìm điểm tựa nơi những người đàn ông khác, người đàn ông khác sẽ thành vĩ đại với cuộc đời ta, để ta yên tâm sống."


Read More

16 thg 3, 2016

Tào lao

1. Tôi chán ngấy đến tận cổ mỗi lần phải vác xác vào ngân hàng gửi ít tiền lẻ vào thẻ ATM. Người Việt Nam giàu phết ấy vì mỗi lần bước vào ngân hàng là thấy cứ chật ních người hệt như mấy chỗ chờ khám bảo hiểm y tế hay mua vé xe Tết. Không phải vì tôi đục nát cái bụng con heo đất thối tha để không còn có thể thông đít nó bằng mớ tiền vụn nhịn quà vặt các thứ thì có cho tiền tôi cũng không lê xác lên ngân hàng làm gì. Niềm an ủi duy nhất cho kẻ lười biếng là cái trụ ATM của ngân hàng nọ xa nơi tôi ở cả chục năm ánh sáng cộng với bản tính lười biếng nhớt thây của mình, tôi biết tổng bản thân thà ở nhà gặm cỏ nuôi thân chứ không bao giờ xách xe đi rút tiền mua cơm hộp. Tiết kiệm được biết bao nhiêu là đơn vị hỗn nguyên haha

2. Tôi đang nghĩ đến việc ăn chay hoặc nghiên cứu về Eat clean. Cơ thể dư đạm có thể là nguyên nhân dẫn đế chứng đau khớp của tôi. Những cái khớp tội nghiệp cứ kêu răng rắc lên như tiếng bẻ cây pockey hay quảng cáo trên truyền hình. Má nó, tuổi gì mà bệnh như mấy bậc cao niên.

3. Sau vài chuyện liên quan đến thế giới tâm linh diễn ra xung quanh gia đình tôi. Tôi bắt đầu tin vào Phật pháp nhiều hơn. Đôi khi tôi nghĩ, con người mình nên dựa dẫm vào điều gì đó trên đời này để có đức tin và làm nhiều điều lành.

4. Sau nhà tôi có một lũy trúc, nơi đó chim chóc xổng chuồng hay đến đậu. Gần hơn một năm nay, có một con chim luôn tận tụy mỗi ngày đá vào cửa kính nhà tôi. Làm cách nào mà một con chim có thể ghét chính bản thân nó trong gương đến mức mặc cha nó nguy cơ bị bắt lại thêm một lần nữa để hạ gục bản sao của chính mình. Một con chim ngu ngốc chắc chẳng biết cái hình ảnh phản chiếu kia là chính nó thì một câu hỏi đặt ra là lý do gì để nó hy sinh tự do chỉ để hạ gục một con chim khác chẳng quen gì nó. Tôi buồn cười quá mỗi lần nghe tiếp lộp cộp phát ra từ phía nhà bếp. Chắc chẳng bao lâu thì kính của tôi sẽ vỡ ra mất.

5. Con người ta khi bước chân vào một nghiệp gì đó chắc cũng bắt đầu từ một cơ duyên. Có phải  nghiệp đĩ cũng bắt đầu từ những câu nói đại loại như: Hãy đi với anh một lát rồi anh gửi tiền cho em xài... không?

6. Người ta bảo đời tạc nên khuôn mặt của mỗi người. Người sõi đời khuôn mặt chẳng bao giờ trẻ ra được. Vậy thì khuôn mặt 22 năm tồn tại này, cũng trải qua bao nhiêu chuyện sầu thương bi lụy sao mãi vẫn có người phàn nàn: mặt này nói học lớp 12 người ta cũng tin? Mẹ nó chứ!

7. Tình yêu của tôi như nguyên một đống shit ấy. Nhưng đôi khi tôi sợ. nếu bỏ đống shit này thì đống khác chắc gì là sô-cô-la?

8. Hôm nay nhìn thấy những hình ảnh chụp từ quyển Đạo Đức lớp 1, tôi cười như thằng khùng. Những kỉ niệm về một thời thơ bé hiển hiện qua như Harry Potter xem trộm ký ức của thầy Snape. Hóa ra, tuổi thơ tôi không quên, chỉ là không có dịp để nhăc nhớ lại thôi.

9. Chẳng hiểu sao tôi rất thích tranh được vẽ tặng cho riêng mình. Nhớ hôm con ban thân ngồi phát họa khuôn mặt tôi nhỏ xíu xấu xí trên góc tập của nó. Tôi thích tới độ chụp thật nét rồi zoom lên làm avatar facebook của mình hơn một tháng. Suốt 4 tháng nay tôi được một anh họa sĩ pm hẹn nhận tranh anh vẽ tặng. Chẳng hiểu sao tôi chẳng mấy hào hứng gì với cái tranh "xin được giữ bí mật tới phút chót" của anh ta. Tôi cố lờ đi những tin nhắn đó đến mức mất lịch nhất tôi có thể. Bởi tôi biết, khi tôi gặp anh ta để nhận tranh, tôi sẽ phải trả cho anh một cái gì đó. Và cái gì đó ấy, tôi cũng có thể miễn cưỡng cho anh ta được nhưng tôi không thích. Đơn giản, tôi không muốn mỗi lần nhìn bức tranh đẹp đẽ đó tôi lại thấy dơ. Thưởng thức nghệ thuật, đầu phải sạch mới hứng!

10. Edit lần thứ ba cho cái note thứ 10. Nghe "Cơn bão nghiêng đêm" của Lý hát nhé. Bài này của nhạc sĩ Thanh Tùng. Hy vọng ở nơi xa xôi kia ông ấy sẽ không "một mình" nữa. :)

Read More

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena