Hiển thị các bài đăng có nhãn Nhật ký củ khoai tây thối. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Nhật ký củ khoai tây thối. Hiển thị tất cả bài đăng

26 thg 5, 2019

Xích đu tiên


Thật ra khi nhìn thấy tấm ảnh này, tôi không nhớ ba nhiều như nhớ đến nội. Trò chơi Xích đu tiên hồi 3 - 4 tuổi trong tấm ảnh vẫn in đậm trong ký ức tôi đến giờ và tôi vẫn dùng nó để chơi đùa với bọn trẻ như một cách để níu kéo chút ít ký ức tuổi thơ với bà...

Hai năm tạm biệt vĩnh viễn thơ ấu để trưởng thành hơn, ký ức và hình ảnh của bà vẫn không phai nhoà đi chút nào mà mỗi lúc lại càng trở nên dầy lên sự nhớ thương không nguôi ngoai đi được. Thề là tôi vẫn khóc như một đứa trẻ mỗi khi về nhà vào lúc khuya bởi chỉ đơn giản là không phải bà tôi ra mở cửa sau tiếng gõ cốc cốc. Và tim tôi vẫn đau nhói khi số điện thoại và hình nền chụp chung với bà hiện lên trên màn hình điện thoại mà nhấc máy không phải tiếng nói thân thuộc vẫn trông đợi ở đầu dây bên kia. Là mấy hôm trời trở lạnh tự dưng thèm chui vô cái chăn ấm áp đã có bà chờ sẵn hay bỗng nhiên thèm quá cái cảm giác được thương từ mấy cái xoa lưng diệu êm của bà.

Tôi là loại người luôn muốn cân bằng mọi thứ và coi gia đình là giá trị cốt lõi nên không thể ở được với gia đình vì nhiều lý do tạo nên sự bi kịch cho cuộc đời tôi. Thế nên vẫn là tôi với cái cảm giác tội lỗi chất chứa mỗi khi mở cửa về phòng trọ lúc nửa đêm, tâm niệm vẫn luôn bảo phải dọn đồ và trả phòng ngay bởi bà chẳng muốn tôi đi đâu quá xa và quá lâu. Nhưng đó là điều chắc chắn không thể dẫu mỗi tuần trôi đi cái cảm giác là khách của ba mẹ thật không dễ chịu đựng chút nào.

Tôi rõ ràng biết là trên con đường trưởng thành mất mác những điều lớn lao dường như nhất cuộc đời này là một lẽ hiển nhiên phải có. Nhưng để hỏi có sẵn sàng cho điều đó chưa thì câu trả lời luôn là chưa thể. Giống như hôm nay, một tấm hình nhặt ở đâu đó vô tình khơi lại một ký ức đẹp xưa cũ cũng đủ để tôi trở nên yếu đuối vô cùng...
Read More

31 thg 3, 2019

Tháng 4 đổi nhà




Một buổi trưa tháng 8, tôi phát hiện ra yên xe của mình đã luôn là chỗ ngủ lý tưởng của con mèo bà chủ nhà. Tìm ra nguyên cớ của chiếc yên xe bị rách thay mất 250 nghìn. Con mèo này là 1 trong số 4 con "yêu nghiệt" trú ngụ trong nhà bà ý. Sáng nào, sau cú gọi điện dắt xe qua viber đúng 8 giờ như quát tháo vào lỗ nhĩ để sẽ là mùi cá hấp cho lũ mèo ngồn ngộn hiếp dâm lỗ mũi khi tôi bước xuống chiếc cầu thang vàng chanh đã gỉ sét nhiều chút.

Những kẻ yêu mèo thường không thể là người xấu được - đó luôn là ý nghĩ trong đầu của tôi khi đôi lúc sự quá đáng của bà chủ nhà nọ khiến tôi như muốn nổi điên. Vậy nên tính đến nay, khi tôi dọn sang chỗ ở mới thì ngót nghét cũng 7 tháng ròng chung chạ nơi căn phòng gác xép tĩnh lặng nọ.

Trưa nay, khi tôi dọn đi thùng giấy cuối cùng, trước khi khép chiếc cửa rào bằng sắt mà bà ấy đã từng phàn nàn là nó đã xiêu vẹo đi nhiều phần từ khi tôi dọn vào, bà chủ nhà nọ đã nhắc lại cái câu bà ấy đã nói với tôi nhiều lần trong nhiều ngày trước đó: Dọn đi trong êm đẹp nhé! Do tự con đã chọn dọn đi nhé.

Và tôi đã gật gù thay cho lời đồng ý rằng mọi sự quyết định đổi thay này đều nằm ở phần tôi cả. Rằng đâu đó trong cái tâm lý bất ổn định giữa sự muốn cân bằng mọi chuyện đã dẫn đến muôn nghìn cớ sự khó ngờ như việc dọn đi ngày hôm nay. Nó cũng giống như khi tôi leave khỏi group lớp đại học chỉ bởi vì tụi nó bàn chuyện đi du lịch chung (khi tôi quá bận), như tôi đã đóng cửa phòng khi có mẹ ở phía ngoài vì mẹ đã kể với tôi về chuyện của hàng xóm (khi tôi quá bận) hay như bà chủ nhà đã không đúng lúc mắng nhiết qua điện thoại về cái cửa rào bị tôi bỏ không (khi tôi quá bận),...

Tôi sẽ nhớ bà chủ nhà không thể phân biệt được màu xanh và đỏ, nuôi rất nhiều mèo và tối nào cũng xem clip phản động trên youtube ở một con hẻm nhỏ ở đường Phan Văn Hân như khi nhớ những người chủ nhà khác ở những nơi tôi đã tá túc một phần thanh xuân. Dẫu thế nào họ cũng đã tử tế với tôi, đôi khi.

Từ nay cho đến khi tôi có thể cân bằng mọi thứ vẫn mong được chíu cố một chiếc ôm thay cho quở trách. Bởi một đứa tâm lý nhạy cảm như tôi, quyết định đúng hay sai đều khiến tôi tổn thương nhiều.


Read More

29 thg 11, 2018

Mình sẽ nói chuyện gì khi gặp nhau vào lần sau?


Tôi ước giá mà chúng ta bắt trúng tầng số của nhau trong lần nói chuyện sau. Bạn hãy giả vờ vặn nút dò đài và tôi sẽ kêu rẹt rẹt hệt như âm thanh từ chiếc radio ở nhà.

Bạn sẽ vừa dò đài vừa nói về Kitchen nhé, hoặc về Banana Yoshimoto cũng được. Sẵn về sách, sao bạn không nói về Cưỡng cơn gió bấc và Con sóng thứ 7. Cùng đề tài đó, vui lòng dò thêm Nhà giả kim, Từng qua tuổi 20, Đầu óc người Ý. Hay tụi mình nói với nhau về sự khó hiểu của cuốn Bay lên tổ chim cúc cu và Bắt trẻ đồng xanh đi. Tôi sẽ rè rẹt một đôi chút nếu bạn nói về Haruki. Nhưng sẽ trong veo lại ngay nếu bạn nhắc về Phía đông biên giới, phía tây mặt trời. Đặc biệt là Sơn Táp với Thiếu nữ đánh cờ vây.

Không thích sách? Bạn hãy vặn cái nút dò đến tầng số khác. Về Lê Cát Trọng Lý, về Hy, Vũ hay The Beatle hay Chet Barker. Một rè rẹt với Britney Spear và trong veo, lảnh lót hát We are ever never getting toghether của Taylor Swift. Dạo gần đây bạn nghe Anh đếch cần gì ngoài anh chứ, hay I'll never let you down?

Còn không thú vị? Về porn nhé! Tôi sẽ nói bạn nghe về chiếc đĩa CD 18+ đầu tiên tôi đã xem. "L'amant" đâu phải là một lựa chọn tồi ở tuổi 14? Hay xa hơn, tụi mình dò đến trang chaturbate nhé, hay pornhub? Bạn thích xem ở trang redtube hơn hay là xvideos hơn?

Chúng ta sẽ nói nhiều với nhau vào lần sau. Tôi hứa sẽ không nhàm chán như thế. Tôi hứa sẽ chẳng mỉm cười ngây dại như một thằng khờ. Dù đôi khi tôi không nhớ đường về hay sự nhầm lẫn về tên của 2 kênh truyền hình trong lần phỏng vấn tìm việc đầu tiên.
Read More

19 thg 4, 2018

Tối qua tôi mơ thấy bà mình

Tối qua tôi mơ thấy bà, trong một nỗ lực để trở thành người tốt nhất, tôi đã lại được gặp bà. Mấy lần nhỉ? Tôi nhẩm tính để đếm thử xem từ dạo đấy, tôi có bao lần được gặp lại bà tôi trong những giấc mơ. 3 lần vỏn vẹn trong 9 tháng ròng có thêm bớt gì đâu mà lần gặp nào cũng chóng vánh như thế.

Tối qua tôi đã thấy bà mặc chiếc áo bà ba màu nâu hạt dẻ và chiếc quần phi bóng màu đen. Đầu nội tôi bới tóc gọn gàng như xưa, mướt rượt và thoảng thơm mùi dầu dừa mà bà tôi vẫn hay dùng. Nội ngồi trước cái hiên nhà cũ có tán cây vú sữa che mát, trước mặt là cái giỏ xách màu đỏ rượu chứa đầy bánh mì như thể là bà vừa mới đi đâu đó về. Lần nào cũng vậy, hễ có dịp đi đâu lên thành phố, nội tôi vẫn hay mua về mấy ổ bánh mì làm quà. Loại bánh mì to vĩ đại người ta thường bỏ vào cần xé bán ở bến xe Chợ Lớn. Tôi lúc đó, trong cơn mơ, vẫn có thể ngửi rõ thấy mùi bơ thơm lừng với cái vỏ bánh giòn rụm không chê vào đâu được.

Thế rồi tôi tỉnh giấc trong cái không gian thực tại đen đặc của gian phòng ngủ cũ kĩ. Tôi thức dậy mà không khóc ngay như những lần trước. Chẳng lần nào trong 3 lần gặp ngắn ngủi, nội nói chuyện với tôi. Một nỗi trách cứ dấy lên trong lòng tôi. Và vẫn là câu hỏi cũ, của một kết quả rõ ràng là biết trước từ rất lâu rồi mà vẫn cứ cố hỏi: Bà tôi đã đi đâu mà lâu quá không về vậy chèn? Từ trước giờ ngoài nhà ra bà có đi đâu quá xa xôi như vậy đâu?

Rồi tôi lại khóc như những lần trước. Ấm ức như một đứa trẻ bị bỏ rơi. Bất lực nhìn người mình yêu thương nhất đời bỏ mình ra đi. Bà tôi đã đến một nơi yên bình hơn nơi này. Nơi mà những nỗi đau không còn nữa. Nhớ bà thì cũng đừng nấc lên như thế....
Read More

15 thg 3, 2018

Con chó chửa nhà chúng tôi


Khi nhìn vào bức ảnh này, tôi lại càng có nhiều lý do hơn để không thể chấp nhận việc Mimi nhà chúng tôi đã có thai. Một con chó vàng ất ơ nào đó được con bé dẫn về nhà mà không ai hay biết và vài tuần sau thì cái bụng vốn bé tí teo của nó đã trương phồng lên như ai đó vừa thổi một luồng hơi. 

Ôi giời ơi, sao lại có cái thể loại gái lứa dễ dãi như chủ nó vậy chứ hả giời?!

Nhưng khi nhìn vào bức ảnh này, tôi lại càng có nhiều lý do hơn để không thể chấp nhận việc Mimi nhà chúng tôi đã mang bầu. Cho bạn nào không biết Mimi là ai. Mimi là tên con chó nhà chúng tôi, chính tôi đã đặt tên cho nó mà chưa một lần ngờ vực rằng đó không phải là cái tên đúng để đặt cho một con chó. 

Anyway, khi nhìn vào bức ảnh này, tôi lại càng có nhiều lý do hơn để không thể chấp nhận việc Mimi nhà chúng tôi đã có chửa.

1. Con bé chưa tròn 1 tuổi. Nó quá trẻ để trở thành mẹ. Tuổi đời của một con chó là hơn chục năm và đếm xem bao nhiều lần con cái có thể trở thành mẹ của những con chó con khác? Quá nhiều lần ham vui để đếm đến nỗi 1 năm tuổi đủ để là lý do cho một con chó không thể mang bầu. 

Ôi giời ơi, sao lại thích làm người nhớn sớm như chủ con vậy con ơiiiii

2. Mimi là một con chó ăn chay trường. Nó không thích thịt và cực kì thù cá. Nó từ chối khẩu phần ăn đầy đạm để để giữ vòng eo con kiến. Nghĩa là nó sẽ chỉ ăn cơm với tí nước kho mằn mằn rót nhẹ lên bề mặt. Mimi cũng chỉ thích gặm mớ bánh bitch quy bơ dừa có đường trên mặt hay được cân ký bán ngoài chợ. Nó hay nhai món đó rau ráu như người ta ăn nước đá. Và cách ăn bánh của nó cũng rất lạ kỳ.

Thay vì nhận lấy từ tay chủ, nó thích thử thách mình bằng cách ăn miếng bánh dính dưới nền gạch bông. Nó sẽ cố nghiêng chiềng cái mỏ háu đói của nó dò cho được miếng bánh. Nước dãi chảy tèm nhèm dưới gạch nhưng hễ ăn được cái bánh nào là nó nhảy lên vui lắm. 

4. Mimi nhà chúng tôi còn rất ngây thơ. Nó cũng rất tăng động. Cái cách nó mừng chủ cũng chẳng giống ai. Nó sẽ nhảy cẫng lên rất nhiều lần mừng chủ về ỏ ngoài cổng và nó sẽ liếm láp tay bạn liên không thôi khi bạn vào nhà. Rồi cứ thế nó chạy rất nhanh xuống nhà sau rồi chạy lên nhà trước nhiều lần. Cho đến khi bạn bảo "Mimi, mày có thôi đi không?" thì nó cũng sẽ không thôi như ý bạn muốn đâu...

5. Mimi là một con chó rất ngu. Nó sẽ sủa liên tù tì một mạch từ 9 giờ tối đến 12 giờ đêm chỉ vì một trái xoài chín rớt xuống từ ngon cây. Nó cũng không phân biệt được giữa chủ đội nón và chủ thường ra làm sao. Nghĩa là cứ thấy chủ đội nón là nó sẽ sủa như được mùa. Về khoản này, tôi hoàn toàn bối rối về con chó yêu của nhà mình.

6. Mimi nhà chúng tôi rất thích tôi. Chưa từng thấy một con chó nào cuồng chủ của nó đến như vậy. Nó đi theo tôi mọi lúc mọi nơi, nó thích liếm tay tôi, nó thích theo tôi vào toilet và hay trố mắt nhìn tôi ngơ ngác mỗi khi nghe thấy một âm thanh đánh tõm nào đó phát ra giữa thinh không vắng lặng. Nó cũng sẽ thường nằm chờ ở bậc thềm nhà vệ sinh rất lâu cho đến khi tôi ngồi dậy xong xuối rồi đá vào lưng nó bảo cút đi.

Bao nhiêu đó có đủ là lý do để một con chó mới hôm qua mất mẹ còn yếu ớt liếm từng muỗng sữa một mà hôm nay đã theo chồng từ bỏ cuộc chơi? Tôi không biết rõ một con chó sẽ nhanh chóng thành gia lập thất vào thời điểm nào trong đời nó. Lâu hơn hay tròn một năm tuổi đời như con Mimi nhà chúng tôi? Bởi trước đây tôi chưa từng nuôi một con chó cái nào và nuôi từ bé xíu xiu như vậy. Nên khi nghe tin một con chó vàng xấu xa từ đâu đến đã cưỡm mất sự trinh trắng của con gái tôi quả là một thông tin rất đáng câm phẫn. Tôi cảm thấy như mình bị ra rìa cmnr. Và dẫu hơi cá nhân một chút, tôi cảm thấy mình vẫn còn hơi hơi trẻ để sớm trở thành ... "ông ngoại xấp nhỏ".

Read More

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena