3 thg 8, 2012

Tôi ghét thế giới ảo!


Lúc nãy về nhà, tôi thấy mẹ đứng chờ trước cổng. Đây không phải là lần đầu tiên tôi đi xa bằng xe máy một mình và cũng không phải là lần duy nhất mẹ ra cổng đứng chờ tôi về nhà trong an toàn. Với mẹ, tôi lúc nào cũng là thằng con út chưa chịu lớn cần phải chăm sóc chở che. Còn đối với tôi mẹ ngày càng cẩn thận thái quá. Đó là khi tôi từ chối những chăm chút, gắt gỏng một cách mất dạy và cho rằng mẹ hay càm ràm này nọ. Nhưng tôi sai rồi, vì dù mẹ có rắc rối thế nào thì đó cũng là mẹ tôi, người mẹ duy nhất trên đời này của tôi và mẹ luôn luôn đúng không cần bất kì lý do nào cả.


Hôm nay bạn tôi nhắn tin, nó sắp phải về Cần Thơ học. Nhỏ là đứa bạn hay cãi nhau với tôi nhất, như chó với mèo. Lần này về Cần Thơ chắc sẽ lâu lắm mới gặp lại. Đây không biết là tin nhắn thứ bao nhiêu của những người bạn gửi đến tôi để nói lời tạm biệt. Tôi cảm thấy trong lòng rất khó chịu, cảm giác giống như chút buồn pha với cà phê thì phải vì mùi cực kì khủng khiếp và cồn cao trong bao tử, ép ngực đến khó thở. Tôi chả thích cảm giác chia tay như thế này chút nào cả.

Những người thân, những người bạn tôi có được mà  không hề dùng bất kì trang cộng đồng nào để kết nối, chưa từng đọc bất kì con chữ nào của tôi để đánh giá về con người tôi, họ kết nối với tôi bằng chính con tim mình chứ không phải bằng bất kì một công cụ kết nối ảo nào. Vậy mà tôi đã bỏ rơi họ mất rồi, tôi gián mắt vào máy tính, màn hình điện thoại, tôi dành thời gian quá nhiều cho cái gọi là xã hội ảo. Nhưng không biết rằng, cắt đứt một mối quan hệ ở thế giới ảo này dễ lắm, chỉ cần xóa, block hay đổi cái nick là con người ta có thể biến mất không còn một dấu vết nào.

Thế giới thật khác hẳn. Một mối quan hệ rạn nứt, một lời chia tay, một sự biến mất không lý do cũng làm cho con người ta chới với tìm nhau, đau khổ vì nhau, khóc lóc vì nhau,... Vậy sao tôi phải dành quá nhiều tình cảm vào cái thế giới ảo này nhỉ? Vậy tại sao tôi phải mất thời gian ở nơi này nhỉ? Ngu hết sức nói nổi rồi còn gì. Thế thì phải biến thôi. Phải chăm chút cho thực tại, cho những điều cụ thể hiện diện xung quanh mỗi ngày. Phải biến khỏi nơi này thôi! 

P/S: Viết entry này khi người anh em quen trên mạng đột ngột cắt đứt mọi mối liên lạc từ Facebook cho đến Yahoo. Không lạ gì, cũng chẳng buồn mấy nhưng nó rống lên trong tôi một hồi chuông cảnh báo, nó khiến tôi cảm thấy không có chút lòng tin nào về cái gọi là "tình cảm ảo"!
Read More

31 thg 7, 2012

Status


Trời tối được thì trời cũng sáng được. 
Người yêu được thì người cũng quên được. 
Vấn đề còn lại là thời gian! 
Read More

30 thg 7, 2012

...


Có nhiều thứ để buồn hơn là chỉ có mỗi một chuyện buồn đi buồn lại mấy năm trời. 
Đã mang tiếng buồn, phải buồn một cách toàn diện chứ!  


Read More

7 thg 7, 2012

Tôi ghét thế giới này!





Mọi người muốn gì thì nói chúng ta là gia đình mà. Tại sao khi tôi hỏi ý kiến thì dường như phớt lờ, tôi chọn nghề theo ý tôi rồi thì bất bình nhưng rồi lại im thin thít. Đến giờ, khi mọi thứ bắt đầu đi vào vận hành thì áp đặt. Thà áp đặt ngay từ đầu, thà gây áp lực ngay lúc khởi điểm, thà cứ bắt tôi làm theo ý mọi người đi cho xong. Sao giờ mới nói? Nhà ơi là nhà!


- Làm Quảng cáo thì có con mẹ gì mà ăn


Ừ ừ, đếch có con mẹ gì để ăn hết, nhưng thích cạp đất ăn đó thì sao?


Thà tôi làm điều tôi muốn cho dù việc đó có không thành, có thất bại thì nó cũng nằm trong phạm trù trách nhiệm của tôi, tôi chấp nhận rủi ro miễn là cho tôi sống chết với ước mơ của tôi thôi. Xin đừng có áp đặt những suy nghĩ mối mọt ấy vào tôi, tôi ghét phải ngồi trong văn phòng, tôi ghét phải cầu cạnh ai đó, tôi đ*o ưa việc phải nhậu nhẹt be bét với sếp, cúm rúm quà cáp cuối năm, nịnh hót, tân bốc những người có đạo đức thấp kém để được tăng lương, tiến chức này nọ


Tôi ghét quyền lực và trách nhiệm, tôi ghét sự gò bó và mất tự do. Giàu thì ai chả ham nhưng như người ta nói tiền không có mùi thì một chút nghèo khó cũng chả thể làm ô nhiễm tâm hồn tôi được. Ừ thì tôi thích áo sơ mi, quần jean, cặp quai chéo, xách đít đi nhong nhong khắp mọi ngõ ngách tìm ý tưởng. Tháng nào tôi cũng ăn mì gói vì chả có đủ tiền lương. Thế thì đã sao, đã sao nào?


Làm ơn, đừng triệt tiêu đi một chút cố gắng và đam mê ít ỏi còn sót lại của tôi. Làm ơn cho tôi sống với ước mơ của mình một chút nữa thôi. Thời gian còn rất ít, tôi sắp vụt mất nó rồi còn đâu…
Read More

21 thg 3, 2012

Củi khô

Đơn giản là tôi ghét bị lừa và phải chịu đựng tình yêu nhăng nhít của các người.
...

Người ta nói anh ta
Chẳng yêu thương gì nữa
Một niềm tin mục rữa
Khô quắt tựa củi khô



Những vồ vập đổ xô

Chăn màn và giường chiếu

Nhắm mắt nhưng anh hiểu

Tình yêu chết từ từ...


Tình yêu chết riêng tư
Chỉ một mình anh hiểu
Hút sâu thêm một điếu
Thơm khói dịu, tim tàn

Anh nói "đã vội vàng
Đặt tim nhằm sai chỗ"
Cô cãi chày cãi cố
Rằng: "đã rất yêu anh"

Rồi nước mắt rơi nhanh
Anh chẳng còn tin nữa...
Với con tim mục rữa
Anh liệm nó xuống mồ

Tình yêu là củi khô
Vậy thì ta mang đốt !
Ta đốt những cơn sốt
Hành ta nhớ đêm ngày

Ta đốt những mê say
Dày vò ta từng ấy!
Tro tàn ta đem vẩy
Trên chốn gặp lần đầu

Tình yêu đến từ đâu
Hãy trở về nơi đấy!



[Sưu tầm]
Read More

23 thg 2, 2012

Mùa lá rụng



Tránh đừng động vào cây mùa lá rụng
...
Những đàn sếu bay qua sương mù và khói tỏa
Mátxcơva lại đã thu rồi
Bao khu vườn như lụa chói ngời
Vòm lá sẫm ánh vàng lên rực rỡ
Những tấm biển treo dọc theo đại lộ
Nhắc ai đi ngang qua dù đầy đủ lứa đôi
Nhắc cả những ai cô đơn trong đời
Tránh đừng động vào cây mùa lá rụng

Ôi trái tim tôi, trái tim của một mình tôi
Đập hồi hộp giữa phố hè xa lạ
Buổi chiểu kéo lang thang mưa giá
Khẽ rung lên bên khung cửa sáng đèn

Ở đây tôi cần ai khi xuôi ngược một mình
Tôi có thể yêu ai – ai làm tôi vui sướng
Tránh đừng động vào cây mùa lá rụng
Nhắc suốt đường cũng chỉ bấy nhiêu thôi

Nếu không có gì ao ước trong tôi
Thì có nghĩa chẳng còn gì để mất
Anh từng ở đây – từng là người thân nhất
Sao lúc này làm người bạn cũng không
Không hiểu sao mãi ngùi ngẫm trong lòng
Rằng tôi đã phải xa anh vĩnh viễn
Anh con người không vui – con người bất hạnh
Con người đi cô độc quá trên đời

Thiếu cẩn trọng chăng hay chỉ đáng nực cười
Thôi hãy biết kiên tâm mọi điều đều phải đợi
Dịu dàng quá, dịu dàng không chịu nỗi
Cơn mưa rơi thầm thì lúc chia ly
Mưa dịu dàng nhưng ấm áp nhường kia
Mưa run rẩy trong ánh trời lấp lóa
Anh hãy cố vui lên con đường hai ngả
Tìm hạnh phúc yên bình trong ấm áp cơn mưa

Tôi ra ga lòng lặng lẽ như xưa
Một mình với mình thôi không cần ai tiễn biệt
Tôi muốn nói cùng anh đến hết
Nhưng lúc này còn phải nói gì thêm
Cái ngõ con đã tràn ngập màn đêm
Những tấm biển dọc đường càng thấy trống
Tránh đừng động vào cây mùa lá rụng

...
Bài thơ “Mùa lá rụng”, Olga Berggolts làm năm 1938, khi mới 28 tuổi. Bài thơ được làm trong bối cảnh mùa thu của Moskva.
Mùa thu Moskva rất lạ, trên khắp những đường phố có cây xanh, người ta gắn những tấm biển nhỏ: đừng động vào cây mùa lá rụng. Người Nga cũng rất hay dùng câu thành ngữ: “Đừng rắc muối lên những vết thương lòng”. Phải chăng cái mong manh như lá mùa thu đã dạy cho con người bài học biết bao dung, tha thứ và yêu thương?
"Tránh đừng đụng vào cây, màu lá rụng!"
Nhắc suốt đời cũng chỉ bấy nhiêu thôi...
Read More

21 thg 2, 2012

Sợ



Có cảm giác như cả Thế giới này đều ghét mình
...

- Mày không nên nghe nhạc bằng tai nghe với âm lượng lớn như vậy! Rồi sẽ có lúc mày chẳng thể nghe được gì hoặc tệ hại hơn, tai mày sẽ bị tổn thương nặng và máu sẽ rĩ ra từ bên trong... 



- Kệ tao đi, quen rồi!

- Mày không biết sợ à? 



- Không! 



-Thôi đừng xạo, nói tao nghe, mày sợ điều gì nhất? 



- Tao không sợ gì cả, thật đấy, điều đó khiến chính tao cũng bất ngờ. Rồi tao nhận ra điều này, khi mày sợ quá nhiều thứ, mày sẽ không còn sợ một thứ gì cụ thể nữa cả.

- Hừm, lý thuyết quá, mày cụ thể hơn xem...

- À, giống như khi mày bị đâm, bị đâm một nhát sẽ thấy rất là đau, không tin về làm thử đi, nhưng khi mày bị đâm quá nhiều nhát, chẳng nỗi đau nào là cụ thể vì lúc đó mày chết mẹ nó rồi. Thế đã hiểu chưa thằng mặt lợn :))
Read More

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena