Đơn giản là tôi ghét bị lừa và phải chịu đựng tình yêu nhăng nhít của các người.
...
Người ta nói anh ta
Chẳng yêu thương gì nữa
Một niềm tin mục rữa
Một niềm tin mục rữa
Khô quắt tựa củi khô
Những vồ vập đổ xô
Chăn màn và giường chiếu
Nhắm mắt nhưng anh hiểu
Tình yêu chết từ từ...
Tình yêu chết riêng tư
Chỉ một mình anh hiểu
Hút sâu thêm một điếu
Thơm khói dịu, tim tàn
Anh nói "đã vội vàng
Đặt tim nhằm sai chỗ"
Cô cãi chày cãi cố
Rằng: "đã rất yêu anh"
Rồi nước mắt rơi nhanh
Anh chẳng còn tin nữa...
Với con tim mục rữa
Anh liệm nó xuống mồ
Tình yêu là củi khô
Vậy thì ta mang đốt !
Ta đốt những cơn sốt
Hành ta nhớ đêm ngày
Ta đốt những mê say
Dày vò ta từng ấy!
Tro tàn ta đem vẩy
Trên chốn gặp lần đầu
Tình yêu đến từ đâu
Hãy trở về nơi đấy!
[Sưu tầm]
Bài thơ ngẫm thấy đau lòng và sâu sắc quá, cảm ơn người đã tâm huyết viết lên những dòng này
Trả lờiXóa