5 thg 1, 2014

Cô ấy (8)



- Khi em vẫn còn nghĩ về lỗi lầm của mình thì biết đâu người ta đã quên nó từ lâu rồi.

           
Read More

Cô ấy (7)



- Anh à, khi yêu ai đó anh có buồn không?

           
Read More

4 thg 1, 2014

20

1. Mẹ bệnh. Lần đầu tiên tôi đón sinh nhật cùng mẹ trong bệnh viện mà lại là sinh nhật tuổi 20. Thật ra thêm một tuổi là già đi một chút, nếp nhăn trên não và vết nhăn trên mặt tỉ lệ thuận với nhau. Đáng lo hơn đáng mừng. Nhưng vì hôm nay là sinh nhật tuổi 20, thời khắc nhấn dấu enter xuống dòng kết thúc 1/3 cuộc đời trọn vẹn đi qua. Nên tôi nghĩ cũng cần xem nó đặc biệt hơn một chút. Cơ mà đón sinh nhật trong bệnh viện cũng được xem là đặc biệt rồi. Duyệt!~

2. Tôi nhớ không lầm thì tôi đã ẩn ngày sinh của tôi trên facebook rồi. Bởi tôi không thích ồn ào cho lắm, và tôi nghĩ những điều ý nghĩa vốn dĩ phải được ghi nhớ trong đầu thì không nên để máy móc làm thay. Ấy vậy mà hôm nay theo hiệu ứng dây chuyền, wall facebook của tôi tràn ngập những lời chúc sinh nhật. Tôi cảm thấy khó chịu.

3. Tôi đã mua một quyển sách có tên là "Ý tưởng này là của chúng mình" để làm quà tặng mình nhân ngày sinh nhật. Quyển sách hay quá. Tôi đọc liền tù tì một mạch là hết veo. Nhớ đến chơi vơi cái ước mơ thưở nào của mình. Tôi biết phải làm sao để trở về đây? Tôi như một cây đinh gỉ sét giữa nắng mưa. Tôi lẽ ra đã được dùng để kết nối mọi thứ mà giờ đang bị bỏ quên cô độc. Tôi yêu ngành Quảng cáo đến phát điên mà không biết làm cách nào để trở về đúng con đường đã chọn. Tôi bị  lạc đường và mỗi lúc một xa mục tiêu...

4. Có ở trong bệnh viện mới thấu hiểu được nỗi đau và cả sự khổ cực của hoàn cảnh từng người bệnh. Đáng nhớ nhất có lẽ là hình ảnh một bà cụ đau yếu nằm miên mang suốt trên giường bệnh mà không hề thấy bóng dáng con cháu đâu cả. Thế mới biết con người ta có thể sống trong cô đơn bao lâu tùy thích nhưng lúc ốm đau bệnh tật nhất định phải có người cạnh bên. Bởi đó đã là vực thẳm của cô độc mà nếu không có người nắm lấy bàn tay, họ sẽ chẳng bao giờ tự trèo lên được nữa.

5. Nhắc tối chuyện số 4 mới nhớ đến việc vận động "Ủng hộ hôn nhân đồng giới". Con người dù có cứng rắn đến đâu nhưng lúc ốm đau vẫn chỉ là một đứa trẻ. Cần người chở che chăm sóc. Sẽ ra sao nếu không còn cha mẹ người thân mà ngay cả một người bạn đời cũng chẳng có cạnh bên. Khi già yếu hom hem không có con cháu bầu bạn hủ hỉ. Người dị tính nếu như thế đã khổ thì người đồng tính còn khổ gấp nhiều lần hơn. Chợt nhớ đến một bình luận thế này khi tôi lướt đọc một bài báo mạng thể hiện quan điểm không đồng tình việc kết hôn của những người đồng giới:

- Chúng tôi luôn thật lòng chúc mừng hạnh phúc của các bạn cớ sao các bạn lại cản trở hạnh phúc của chúng tôi?

Chuyện thật sự đã qua mà nói lại cũng chẳng được gì. Bản tính con người vốn ích kỷ nhưng cũng cần có mức độ. Những thứ của bản thân mình người ta không hề tướt lấy hà cớ gì lại giữ khư khư những thứ vốn dĩ thuộc về quyền lợi của người khác cơ chứ?

6. Còn 20 phút nữa theo giờ tôi đang viết bài viết này là sẽ qua ngày mới đánh dấu sự khởi đầu mới cho những bước đi mới mẻ công phá thành công. Tôi hy vọng bản thân mình sẽ vững vàng đi lên những chông chênh mà không phải vấp ngã. Tôi hy vọng nếu có vấp ngã tôi cũng có thể tự đứng lên. Trên hết tôi muốn mình có được đầy đủ sức khỏe để có thể kiếm thật nhiều tiền phục vụ cuộc sống và chăm lo cho những người thân yêu. Từ đây đến năm 30 định mệnh hãy còn dài. Tôi bắt đầu vui sống đây...

           
Read More

31 thg 12, 2013

Cậu



Vào một này trước ngày chúng tôi kết thúc học kì đầu tiên, tôi đã rất muốn lại bắt chuyện với cậu ấy. Khi tôi thấy cậu ngồi một mình trên bệ cửa nhìn ra khoảng sân rộng của trường Đại học. Trông cậu lúc ấy vừa mỏng manh vừa như sắp vỡ vụn ra tới nơi. Tựa hồ như một quả bóng bay bị thổi căng quá mức. 

Cậu là một cô gái mạnh mẽ. Tôi công nhận điều đó dù đôi lần có dịp ngồi chung, tôi luôn thấy cả cơ thể cậu run lên bần bật. Tôi từng cho rằng đó là do tác dụng phụ của việc tiêm hoocmon. Nhưng giờ thì tôi biết, cậu run lên vì phải chịu đựng ánh mắt nhìn của tất cả mọi người. Một cô gái đã vì muốn được là mình mà chịu đựng. Một cô gái đã vượt qua tất cả những nghi kị và dèm pha. Để lại sự miệt thị và những ánh nhìn kinh tởm, sự dằn xé nội tâm để vẫn cứ sống, sống tốt và phập phồng yêu thương. Một cô gái như thế thì thật đáng trân trọng và ngưỡng mộ, phải không?

Tôi vốn dĩ là một thằng dở hơi nên tư tưởng của tôi cũng tương đối dở hơi như thế. Tôi thương chơi vơi mỗi khi nghĩ đến lúc cậu tần ngần trước hai cánh cửa nhà vệ sinh ở một nơi công cộng hay cậu sẽ ở dãy nào trong kí túc xá. Cậu tự mình phá hỏng nhan sắc của bản thân. Tôi xót xa mỗi khi tưởng tượng ra gương mặt cậu lúc quyết định hy sinh tất cả những thứ mà mọi cô gái đều quý trọng. Cậu bức tử đôi ngực mình trong lớp vải dày bó sát. Bao giờ ra đường, tôi cũng thấy cậu đầu trần phong phanh áo cộc để da đen đi và mụn mộc dày lên. Cậu luôn phải gồng mình để được làm con trai, cái đầu 3 phân giúp cậu củng cố điều đó. Rồi khi nói chuyện với ai, cậu cũng cố nói cho to và gằn lại giọng mình...

Đôi khi, tôi tự thắc mắc, cậu được gì sau tất cả những khi sinh đó? Cậu bị tẩy chay ra khỏi đám con gái và đồng thời chẳng thể hòa nhập được với đám con trai. Cậu cô độc và hàng ngày phải trân mình chịu đựng những ánh mắt săm soi, dò hỏi về giới tính của mình. Thế có đáng không? Nhưng rồi tôi vẫn thấy cậu cười. Nụ cười méo mó của một thằng con trai thật thụ. Cậu vẫn giúp đỡ những người khác như một cách trả thù sự khinh rẻ của họ. Và tôi biết, ở một góc khuất nào đó đã vỡ ra trong tâm hồn cậu đang dần nảy sinh một mầm sống mới.

Đó là hạnh phúc, tôi chắc là thế...

           

Read More

27 thg 12, 2013

Groundhog Day








Tôi đang tự hỏi liệu tôi sẽ làm gì nếu này mai không bao giờ đến và tôi chả cần phải chịu bất kì trách nhiệm nào gây ra bởi ngày hôm nay. Nghe thì thật là tuyệt. Nhưng sẽ ra sao nếu như mỗi sáng khi chuông báo thức điểm 6.00 và mọi thứ chung quanh cuộc đời lại diễn ra trình tự giống hệt ngày hôm qua? Sống và trân quý từng phút giây hẳn là điều tốt nhưng cuộc sống có nghĩa là đi tới nên đừng dừng lại ở quá khứ quá lâu.

P.S  Không liên quan nhưng Andie MacDowell đẹp điên đảo.











Read More

Fuck you

Mỗi một ngày bóc ra một tờ lịch mà không khỏi giật mình. Cuốn lịch trên tường càng vơi đi bao nhiêu thì tuổi của tôi càng dày lên bấy nhiêu. Tuổi tôi dày lên bấy nhiêu thì phiền muộn cũng thừa cớ mà tăng lên gấp bội. Chúng như cỏ dại, tiêu diệt hoài cũng không hết. Tôi thề là tôi đã nghe thấy mùi của tủi già rồi. Tôi lật bàn tay lên đến thầm từng nốt. Ôi, 1/3 cuộc đời đã trôi qua từ lúc nào ấy nhỉ? Trong ngần thấy thời gian, tôi đã làm được gì? Tôi không thể liệt kê ra được bởi chẳng có việc gì . Bàn tay nắm lại mà trống rỗng. Buồn...

Tôi nhớ có một lần anh Q. vỗ vai tôi và bảo thế này:

- Nhóc tin anh đi, chỉ cần em bước qua tuổi 20 một thời gian rồi ngoảnh đầu nhìn lại. Em sẽ chẳng còn nhớ những ngày tuổi trẻ của bản thân đã diễn ra ra sao nữa, còn tuổi già thì đến gõ cửa mất rồi. Thật đấy, nó diễn ra nhanh hơn cả một cái chớp mắt của anh em tụi mình. 

Những gì anh Q. nói thì chẳng có sai. Mùi tuổi trưởng thành của tôi chua lét đến là đáng ghét. Lắm lúc nằm suy nghĩ, tôi hốt hoảng thật sự. Tôi đã trưởng thành thật rồi ư? Làm thế nào được nhỉ? Ngần ấy thời gian trôi qua, tôi có để lại được chút gì cho mọi người xung quanh không? Tôi không biết. Đó cũng chính là điều mà tôi đang thắc mắc. 20 năm tổng kết lại, chỉ thấy trong mắt cuộc đời thu vào một màu xám ngắt tệ hại. Tôi chưa làm được gì lại còn dung nạp vào mọi thứ tiêu cực. Tôi như một cục nam châm to tướng trong bãi phế liệu. Làm một công việc tưởng chừng ý nghĩa mà thật ra cũng chỉ đi tách rác ra khỏi rác. Thối nát như nhau. 

Mà này, tôi thấy tôi thật hư hỏng. Cái này là thứ duy nhất tôi thấy hào hứng khi kể ra. Gì chứ, tôi nghiện sex, tôi uống rượu, tôi lệch lạc, tôi bê tha bệ rạc,... Tôi tri thức mà tôi biết chửi thề. Thế cũng đủ để nhớ lại những năm tháng tuổi trẻ rồi nhỉ.

Đụ mẹ, tôi đã 20 tuổi rồi sao?

P.S Chưa đâu, còn 8 ngày nữa tôi mới tròn 20 nhưng chỉ cần nghĩ đến là căm phẫn đến chỉ muốn văng tục.

           

Read More

19 thg 12, 2013

Thật là khó hiểu!


Có một vài chuyện những tưởng thuộc về phạm trù riêng tư của người khác. Mà lạ thay, nó gắn bó hết sức mật thiết đến cuộc sống của chính bản thân mình. Giống như thời tiết, mưa rõ ràng là chuyện của trời mà chính bản thân mình lại bị ướt. Lạ thế đấy...

Thật là khó hiểu!


           
Read More

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena