4 thg 1, 2014

20

1. Mẹ bệnh. Lần đầu tiên tôi đón sinh nhật cùng mẹ trong bệnh viện mà lại là sinh nhật tuổi 20. Thật ra thêm một tuổi là già đi một chút, nếp nhăn trên não và vết nhăn trên mặt tỉ lệ thuận với nhau. Đáng lo hơn đáng mừng. Nhưng vì hôm nay là sinh nhật tuổi 20, thời khắc nhấn dấu enter xuống dòng kết thúc 1/3 cuộc đời trọn vẹn đi qua. Nên tôi nghĩ cũng cần xem nó đặc biệt hơn một chút. Cơ mà đón sinh nhật trong bệnh viện cũng được xem là đặc biệt rồi. Duyệt!~

2. Tôi nhớ không lầm thì tôi đã ẩn ngày sinh của tôi trên facebook rồi. Bởi tôi không thích ồn ào cho lắm, và tôi nghĩ những điều ý nghĩa vốn dĩ phải được ghi nhớ trong đầu thì không nên để máy móc làm thay. Ấy vậy mà hôm nay theo hiệu ứng dây chuyền, wall facebook của tôi tràn ngập những lời chúc sinh nhật. Tôi cảm thấy khó chịu.

3. Tôi đã mua một quyển sách có tên là "Ý tưởng này là của chúng mình" để làm quà tặng mình nhân ngày sinh nhật. Quyển sách hay quá. Tôi đọc liền tù tì một mạch là hết veo. Nhớ đến chơi vơi cái ước mơ thưở nào của mình. Tôi biết phải làm sao để trở về đây? Tôi như một cây đinh gỉ sét giữa nắng mưa. Tôi lẽ ra đã được dùng để kết nối mọi thứ mà giờ đang bị bỏ quên cô độc. Tôi yêu ngành Quảng cáo đến phát điên mà không biết làm cách nào để trở về đúng con đường đã chọn. Tôi bị  lạc đường và mỗi lúc một xa mục tiêu...

4. Có ở trong bệnh viện mới thấu hiểu được nỗi đau và cả sự khổ cực của hoàn cảnh từng người bệnh. Đáng nhớ nhất có lẽ là hình ảnh một bà cụ đau yếu nằm miên mang suốt trên giường bệnh mà không hề thấy bóng dáng con cháu đâu cả. Thế mới biết con người ta có thể sống trong cô đơn bao lâu tùy thích nhưng lúc ốm đau bệnh tật nhất định phải có người cạnh bên. Bởi đó đã là vực thẳm của cô độc mà nếu không có người nắm lấy bàn tay, họ sẽ chẳng bao giờ tự trèo lên được nữa.

5. Nhắc tối chuyện số 4 mới nhớ đến việc vận động "Ủng hộ hôn nhân đồng giới". Con người dù có cứng rắn đến đâu nhưng lúc ốm đau vẫn chỉ là một đứa trẻ. Cần người chở che chăm sóc. Sẽ ra sao nếu không còn cha mẹ người thân mà ngay cả một người bạn đời cũng chẳng có cạnh bên. Khi già yếu hom hem không có con cháu bầu bạn hủ hỉ. Người dị tính nếu như thế đã khổ thì người đồng tính còn khổ gấp nhiều lần hơn. Chợt nhớ đến một bình luận thế này khi tôi lướt đọc một bài báo mạng thể hiện quan điểm không đồng tình việc kết hôn của những người đồng giới:

- Chúng tôi luôn thật lòng chúc mừng hạnh phúc của các bạn cớ sao các bạn lại cản trở hạnh phúc của chúng tôi?

Chuyện thật sự đã qua mà nói lại cũng chẳng được gì. Bản tính con người vốn ích kỷ nhưng cũng cần có mức độ. Những thứ của bản thân mình người ta không hề tướt lấy hà cớ gì lại giữ khư khư những thứ vốn dĩ thuộc về quyền lợi của người khác cơ chứ?

6. Còn 20 phút nữa theo giờ tôi đang viết bài viết này là sẽ qua ngày mới đánh dấu sự khởi đầu mới cho những bước đi mới mẻ công phá thành công. Tôi hy vọng bản thân mình sẽ vững vàng đi lên những chông chênh mà không phải vấp ngã. Tôi hy vọng nếu có vấp ngã tôi cũng có thể tự đứng lên. Trên hết tôi muốn mình có được đầy đủ sức khỏe để có thể kiếm thật nhiều tiền phục vụ cuộc sống và chăm lo cho những người thân yêu. Từ đây đến năm 30 định mệnh hãy còn dài. Tôi bắt đầu vui sống đây...

           

3 comments:

  1. Mong mẹ cậu chóng khỏe, cũng mong tuổi 20 của cậu nhiều sức khỏe, để mà vui sống! <3

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Mẹ tôi khỏe bệnh rồi đấy. Thứ 2 là bà có thể xuất viện được rồi. Cảm ơn lời hỏi thăm và lời chúc của chị Sonata nhé. : )

      Xóa

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena