15 thg 3, 2014

"Có ai đó cứu tôi không?"


Nó giống như một sợ dây treo cổ càng vùng vẫy càng thít chặt. Tôi chẳng có gì thậm chí là một ngọn cỏ để chống đỡ. Tôi thấy ngạt thở. Tôi mong ai đó có thể giúp mình nhưng chẳng có ai. Tôi cô đơn. Tôi muốn thét lên cho ai đó biết rằng tôi cô đơn nhưng miệng chẳng buồn mở ra. Cô họng tôi nghẹn cứng không thể cất lên được dù chỉ một thanh âm. Sâu thẳm trong lòng tôi như có cái gì đó đang bị giam chặt. Nó muốn thoát ra nhưng không được. Nó đang kêu gào, rất lớn nhưng chỉ mình tôi nghe thấy:

- Có ai đó cứu tôi không?

         
Read More

9 thg 3, 2014

Chuyện sex thôi mà!


Tôi thề rằng mình đã nhìn thấy một con đom đóm trên trần nhà tối ôm hôm đó. Lúc tôi đã trần trụi và bị quấn lấy bởi một cơ thể của Win. Tôi thấy một đóm sáng xanh nhấp nháy đơn độc. Tôi thấy một vệt sáng mệt mỏi rồi tắt lịm. Tôi nhắm mắt rồi mở mắt. Lòng nhủ thầm mà sao thành tiếng. "Nó đã vào nhà bẳng cách nào?". Và rồi bị một bàn tay mạnh mẽ trấn áp, cùng một lời cáu bẳn:

- Đừng có tập trung vào nó nữa!

Tôi đã tưởng như thể việc mặc lại quần áo thật sự phức tạp nếu như phải cởi nó ra. Tôi mệt mỏi. Tôi không cảm thấy hứng thú gì với những việc này và sự hưng phấn dường như đã tuyệt chủng từ lâu. Tôi không muốn bất kì ai động vào cơ thể mình. Mơn trớn. Tôi cảm thấy đau như thể mỗi cái chạm sẽ làm da tôi rách toạt ra vậy. Những nụ hôn thì như kim châm vào từng cơ thịt. Và những lời âu yếm hóa thành thứ kinh kệ cầu siêu khủng khiếp. Nhưng thật ra chẳng có điều gì trong những thứ ấy xảy ra. Tôi đã quen với việc nằm phơi thây ở đấy hoàn thành nhiệm vụ của mình và cố nắn nót ra một tí hưng phấn. Vậy thôi...

Tôi nói dối đấy! Đó là phần người còn sót lại trong tôi đang gào thét phân trần. Nó thanh cao mà và tôi cho nó thanh cao. Nó giống như một đức cha "đồng trinh" cho rằng tình dục là một thứ gì đó cực kì nhơ nhuốt. À, nó nói đúng. Cứ cho là vậy. Nhưng con thú hoang trong người tôi bắt đầu lồng lộn lên. Làm quái gì phải cực khổ kìm hãm bản thân như vậy. Khoái cảm chẳng phải là thứ cảm giác của thiên đường  hay sao? Người ta suốt đời vẫn hằng mong rằng mình sẽ được đến với thiên đàng. Vậy thì mỗi ngày làm quen với cảm giác ở chín tầng mậy để đỡ phải bỡ ngỡ chả tốt hơn sao?

Tôi nhớ chơi vơi lúc mình còn "trinh". Con trai làm đếch gì có khái niệm trinh tiết. À, tức là lúc tôi còn đỏ bỏng mặt lên khi ai đó nhắc đến một sự vụ nào đó khơi gợi dục cảm. Lúc khuôn mặt tôi biến mất như một trận mưa rào mà mặt đất ráo hoảnh, tôi đã chẳng còn thấy bất ngờ nữa. Tôi thấy tiếc, một chút nhưng rồi lại thôi. Tôi thấy mình đã trả giá rất đúng và hợp lý để mang về một trải nghiệm mang tầm cỡ lớn lao. Tôi đã đánh đổi sự ngây ngô của mình để lấy phần trưởng thành còn sót lại. Tức là tôi đã lớn, đã đủ lớn để lên kế hoạch cho một vụ mây mưa xả láng. Đủ lớn để làm chủ mình và làm tình với ai mà tôi muốn. Đủ lớn, đủ nếm trải để chết đi mà chẳng cần bận tâm tiếc nuối.

Tôi thấy thích con đom đóm nọ. Không hiểu sao tôi lại có một sự lưu luyến với nó đến như vậy. Có lẽ bởi vì đã lâu tôi không nhìn thấy đóm đom. Hoặc vì nó đã xuất hiện trong đêm tối đúng vào lúc tôi cô đơn nhất trần đời. Khi tôi không nhìn thấy bất kì thứ gì ngoài trừ bóng đêm dày đặc và tiếng hơi thở con người...

         
Read More

8 thg 3, 2014

Nụ hôn


Dù bạn có cố phủ nhận tất cả thì cũng chẳng thể phủ nhận được rằng, nụ hôn là khởi nguồn của mọi sự phức tạp trong một mối quan hệ vốn dĩ đã chẳng hề đơn giản. Đừng có cố cãi chày cãi cối rằng đó chỉ một cái chạm hờ phớt qua chẳng mang một tẹo ý nghĩa gì. Vì rằng sự dính dấp của hai chiếc môi xa lạ đã tố cáo sự giao thoa vô thức giữa hai tâm hồn. Một cái hôn, nào chỉ đơn giản chỉ là chạm môi vào nhau.

         
Read More

3 thg 2, 2014

Cô ấy (10)


- Nếu được làm những điều mình nghĩ, anh muốn thổi em đi thật xa.


         
Read More

2 thg 2, 2014

Text



- Mày biết tin gì chưa?
- Tin gì?
- Bệnh viện mua tinh trùng những 15 triệu.
- Ơ, thế thì liên quan mẹ gì đến mày?
- Đệch, vậy mà lâu nay tao vất gần nữa tỷ xuống đất.

Read More

1 thg 2, 2014

Sự thật


1. Tôi phải uống thuốc ổn định thần kinh liên tục kể từ 2 năm trước. Đầu tôi mỗi ngày đều nhức không chịu được, cổ mỏi nhừ và mỗi đêm đều gặp ác mộng. Mẹ tôi lo nếu không khéo tôi sẽ điên mất nên bà thường xuyên lôi tôi đi gặp bác sĩ, đốc thúc tôi uống thuốc và xem tôi gần giống như một bệnh nhân tâm thần. Bà không hiểu tại sao tôi sống một cuộc sống bình thường như vậy lại gặp phải vấn đề về tâm lý. Suỵt, bởi vì tôi chẳng bao giờ nói ra những vấn đề của mình cho bà biết. Trong nhà, một người bệnh là đủ rồi.

2. Chả đêm nào tôi ngủ trước 0 giờ. Kể từ khi chia tay Rozet, ngủ sớm dường như là một chuyện không thể. Đó chắc cũng là một lý do khiến tôi suy nhược nhưng không bỏ được, thói quen rồi.

3. Tôi 49kg và không thích ăn. Tôi bị đau bao từ rất nhỏ vì phải uống thuốc giảm đau trong thời gian dài. 

4. Tôi rất dâm. Tôi xem phim sex  ít nhất 4 lần một tuần và thủ dâm gần như hàng ngày. 

5. Tôi chỉ hút thuốc lúc buồn phiền nhưng không nghiện thuốc.

6. Bất kể bắt gặp một tình yêu lứa đôi nào quá đẹp tôi đều nảy sinh ý định làm người thứ 3. Nhưng thường không thành công.

7. Tôi có 2 sở thích: Sex và Sách.

8. Đôi khi tôi cảm thấy mọi người thật tẻ nhạt vì tôi sinh động quá. Trong tôi tồn tại đến 3 con người có tính cách độc lập. Một anh chàng thư sinh ngây thơ hiền lành, một gã hóm hỉnh tếu táo và một kẻ hoang dại, nổi loạn. Đây cũng là một trong những yếu tố khiến tôi phát điên.

9. Tôi nghĩ mình là gay. Chỉ là đôi khi tôi đột biến thích nhìn ngực gái đẹp mà thôi.

10. Tôi không biết chính xác nhưng đôi khi tôi cảm thấy ghét ba mình. Tôi thương ông chỉ bởi vì ông là ba tôi mà thôi. Tôi là một đứa con mất dạy. Tôi từng cầu xin mọi người hãy tha thứ cho ông khi chuyện ngoại tình bị phát hiện. Nhưng khi mọi chuyện lắng lại, chính tôi là người tỏ thái độ căm ghét ông nhất. Tôi cảm thấy như tình cảm của tôi bị phản bội. Tôi tha thứ nhưng tôi không quên được. Tôi chưa từng được ông âu yếm như cha của những đứa trẻ khác. Tôi không được ông mua quà cho khi đạt thành tích, được ông chở đi chơi mỗi dịp cuối tuần. Mẹ vừa là mẹ lại cũng vừa là cha. Tôi thương ông chỉ bởi vì ông là ba tôi mà thôi. Nhưng tôi không hiểu sao, cứ mỗi sự hằn học tôi đã dành cho ông là tôi lại thấy đau âm ĩ bên trong như tâm hồn mình đang bị xé nát.

11. Tôi vẫn có ý định tự sát dù đã giảm đi rất nhiều rồi. Lý do khiến tôi không thực hiện việc đó nữa có lẽ là vì tôi không ngờ ngưỡng chịu đựng đau đớn của mình lại lớn đến như vậy. 

         
Read More

30 thg 1, 2014

Chuyện cũ cho năm cũ


Cứ mỗi một năm qua đi, bao giờ tôi cũng ngồi lại lọc bớt danh bạ điện thoại. Đồng thời gọi hỏi thăm vài người bạn tôi đã... bỏ quên trong một năm qua. Nếu tôi gọi mà tổng đài báo số không liên lạc được thì xóa luôn. Nếu tôi gọi mà họ bắt máy thì xem như một cách nối lại mối quan hệ năm qua đứt quãng.

Năm nay, tôi đã xóa quá nửa danh bạ điện thoại của mình mà không cần gọi điện hỏi thăm. Nhiều người trong số đó khi đọc tên lên thậm chí tôi hoàn toàn không nhớ nổi họ là ai, ở đâu, hình dung ra gương mặt họ như thế nào và làm cách nào tôi có số của họ. Mọi kí ức hoàn toàn biến mất như thể một phép thuật hắc ám nào đó đã mang số của họ vào máy của tôi để gây phiền hà. Và một số người khác trước kia vô cùng thân thiết nhưng vào thời khắc hiện tại, họ đã thuộc về một khái niệm mang tên: "bạn cũ". Đúng nghĩa của từ "cũ". Tức họ không còn ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi nữa. Tức, họ có tồn tại hay không cũng chẳng làm tôi bận tâm. Còn lại số ít những người nhớ- mặt- gọi- tên, tôi cố gắng liên lạc vì còn nhớ đến thì khi họ bắt máy, mọi cảm xúc còn lại sót lại trước kia dường như tan biến đâu mất. 

Thời gian vốn dĩ rất tàn nhẫn, nếu ta lơ là không để tâm đến, mọi thứ sẽ thay đổi ngay. Tình cảm là thứ dễ dàng thay đổi như thế nhất là khi nó bị thử thách bởi khoảng cách. Thôi thì cuối năm, những cái cũ vốn dĩ nên vứt đi. Vì cái cũ ra đi thì cái mới mới đến chứ. :')

         
Read More

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena