28 thg 4, 2014

Viết lại


Tối qua, trong lúc thiếp đi vì cơn đau đầu hành hạ, tôi đã mơ thấy mẹ. Thường khi những lúc tôi đau như thế này, mẹ sẽ pha nước ấm gội đầu cho tôi. Trong khoảnh khắc mơ màng đó, tôi gần như có thể cảm nhận được đôi bàn tay của mẹ nhẹ nhàng xoa dầu gội lên đầu mình. Từng gáo nước ấm thấm ướt mái tóc. Tôi như có thể nghe thấy tiếng những giọt nước từ tóc mình nhỏ tong tong xuống bên dưới. Rồi nghe cả tiếng mẹ khẽ khàng hát. Ôi, một cảm giác vừa dễ chịu, vừa ấm áp tràn ngập một bầu không khí hạnh phúc ùa về chân thật khủng khiếp. Tôi suýt quên mất rằng mình đang ở một nơi xa lạ không phải nhà mình...

...

Đầu tôi nhức buốt, ngực tôi đau, cả cơ thể tôi như có kim châm. Tôi không làm gì được, mọi cử động đều thật khó khăn. Tôi đã từng nghĩ, thôi rồi, chắc từ nay chẳng có thứ gì có thể làm mình đau khổ được nữa, chẳng thứ gì... Nhưng khi tận mắt chứng kiến cảnh người yêu mình làm tình với một người khác thì tôi biết mình sẽ không bao giờ chạm tới được tận cùng của nỗi đau khổ.

Tôi đã từng tâm sự rằng, khi tôi buồn tôi sẽ viết rất nhiều, viết để trút xả hết tâm tư, tìm kiếm một sự đồng cảm và chia sẻ từ những người chưa từng biết mặt. Nhưng suốt một tháng trời qua, tôi chẳng thể viết được dù chỉ một từ. Tôi đã tưởng mình đã và sẽ không bao giờ viết được nữa. Đầu óc tôi trống rỗng, mọi liên kết trong đầu hoàn toàn bị đứt gãy. Trong đầu tôi chỉ tua đi tua lại hình ảnh của ngày hôm đó, một đoạn phim "kinh dị" ám ảnh tôi, có thể, suốt cả cuộc đời này.

Nhưng mà tôi đã trở lại đây. Quá vớ vẩn để ngồi đó than thở. Buồn đau, tan vỡ cũng chỉ có thế là cùng phải không? Có một người ẩn danh đặt câu hỏi trên Ask.fm của tôi như thế này: 

 "Có bao giờ bạn nghĩ về điều bạn không muốn mà luôn phải đối diện không?"
Đó hẳn là một câu hỏi vớ vẩn nhưng trong hoản cảnh của tôi hiện tại, nó giống như một một thanh trụ giúp tôi bám vào và nhìn lại chính nội tâm của mình. Tôi đã trả lời là có và rất thường xuyên. Tôi chắc chắn rằng tất cả chúng ta, những người hiện hữu trên trái đất này chẳng ai có thể lựa chọn được mình sẽ là ai và những gì sẽ diễn ra trong cuộc sống của mình. Khi còn nhỏ, tôi đã ước giá mà khi bước vào tuổi trưởng thành, Thượng đế sẽ đưa cho mỗi người một cái catologue để chọn lựa 10 điều sẽ xảy đến. Mỗi người được ưu tiên chọn cho mình năm điều hạnh phúc và ba điều tội tệ nhất cuộc đời. Hai điều còn lại sẽ do Thượng đế chọn ngẫu nhiên. Thế chắc hẳn là công bằng cho mọi người và đầy đủ những mùi vị cuộc sống, phải không? Thế nhưng cuộc đời này làm gì được như những gì tôi mơ ước...

Từ khi tôi 20, cuộc sống này bỗng dưng thay đổi tính tình. Nó biến thành một mụ dì ghẻ cay độc và luôn luôn đay nghiến. Nó thảy cho tôi một bài kiểm tra khó, dạng đề mở với hàng trăm, hàng nhìn câu hỏi, không giới hạn thời gian làm bài nhưng giám sát cực kì gắt gao. Cứ hễ làm xong một câu là nó giật lấy không cho tôi khảo lại. Chấm ngay rồi quăng ra kết quả. Chẳng có đáp án, thang điểm hay sửa lỗi cái quái gì cả. Tôi không biết mình đã làm sai chỗ nào để mà rút ra kinh nghiệm làm câu tương tự tiếp theo. Cứ thế tôi mò mẫn làm bài trong buồn bã và đau khổ.

Tôi muốn thét lên là tôi sợ lắm. Tôi đắp chăn kín cả người mỗi tối dù thời tiết Sài Gòn dạo này nóng kinh khủng. Tôi sợ hãi khi nhìn ngắm mọi người qua lại, tôi sợ họ nhìn mình. Tôi có cảm giác như khả năng che giấu của mình đã rút cạn và để sự buồn khổ, nỗi đau và cả những bí mật trồi lên cả tầng mặt. Chỉ cần ai đó tinh mắt một chút, nhìn tôi lâu thêm vài giây là họ sẽ biết được ngay tất cả. Những điều này, bao gồm cả sự sợ hãi và đầy nhóc sự giận dữ lẫn căm phẫn không chỗ thoát đang hạnh hạ tôi từng ngày này chẳng mấy chóc sẽ làm tôi phát điên thôi. Tôi làm cách nào được, tôi chịu thôi không cách nào cứu lấy mình.

Hôm nay tôi bắt đầu chạm tay lên bàn phím và thử xem mình có thể viết được không sau gần một tháng im hơi. Mừng thay là tôi có thể viết được đến đoạn này và bày tỏ được bề nổi của vấn đề mà mình đang gặp phải. Hoặc là do tôi nghĩ như vậy nhưng tôi viết lại được thì rất tốt. Tôi rất vui. Cơn đau đầu tối qua vẫn còn nhưng bởi vì tôi đã tập trung viết và vui vẻ thế này nên có vẻ nó đã chịu thua rồi. Có lẽ, để tuyệt đối chiến thắng nó tôi nên chợp mắt một chút. Ngày mai là bắt đầu nghỉ lễ, có ai đi đâu không nhỉ?

P.S Ai đó đánh thức tôi khi tháng 5 đến được không?

         
Read More

Một cô gái không thích đàn ông...


Một cô gái không thích đàn ông cũng không là les. Cô ta phải lòng một thằng gay...

P.S Con gái thật vớ vẩn!

         
Read More

15 thg 3, 2014

"Có ai đó cứu tôi không?"


Nó giống như một sợ dây treo cổ càng vùng vẫy càng thít chặt. Tôi chẳng có gì thậm chí là một ngọn cỏ để chống đỡ. Tôi thấy ngạt thở. Tôi mong ai đó có thể giúp mình nhưng chẳng có ai. Tôi cô đơn. Tôi muốn thét lên cho ai đó biết rằng tôi cô đơn nhưng miệng chẳng buồn mở ra. Cô họng tôi nghẹn cứng không thể cất lên được dù chỉ một thanh âm. Sâu thẳm trong lòng tôi như có cái gì đó đang bị giam chặt. Nó muốn thoát ra nhưng không được. Nó đang kêu gào, rất lớn nhưng chỉ mình tôi nghe thấy:

- Có ai đó cứu tôi không?

         
Read More

9 thg 3, 2014

Chuyện sex thôi mà!


Tôi thề rằng mình đã nhìn thấy một con đom đóm trên trần nhà tối ôm hôm đó. Lúc tôi đã trần trụi và bị quấn lấy bởi một cơ thể của Win. Tôi thấy một đóm sáng xanh nhấp nháy đơn độc. Tôi thấy một vệt sáng mệt mỏi rồi tắt lịm. Tôi nhắm mắt rồi mở mắt. Lòng nhủ thầm mà sao thành tiếng. "Nó đã vào nhà bẳng cách nào?". Và rồi bị một bàn tay mạnh mẽ trấn áp, cùng một lời cáu bẳn:

- Đừng có tập trung vào nó nữa!

Tôi đã tưởng như thể việc mặc lại quần áo thật sự phức tạp nếu như phải cởi nó ra. Tôi mệt mỏi. Tôi không cảm thấy hứng thú gì với những việc này và sự hưng phấn dường như đã tuyệt chủng từ lâu. Tôi không muốn bất kì ai động vào cơ thể mình. Mơn trớn. Tôi cảm thấy đau như thể mỗi cái chạm sẽ làm da tôi rách toạt ra vậy. Những nụ hôn thì như kim châm vào từng cơ thịt. Và những lời âu yếm hóa thành thứ kinh kệ cầu siêu khủng khiếp. Nhưng thật ra chẳng có điều gì trong những thứ ấy xảy ra. Tôi đã quen với việc nằm phơi thây ở đấy hoàn thành nhiệm vụ của mình và cố nắn nót ra một tí hưng phấn. Vậy thôi...

Tôi nói dối đấy! Đó là phần người còn sót lại trong tôi đang gào thét phân trần. Nó thanh cao mà và tôi cho nó thanh cao. Nó giống như một đức cha "đồng trinh" cho rằng tình dục là một thứ gì đó cực kì nhơ nhuốt. À, nó nói đúng. Cứ cho là vậy. Nhưng con thú hoang trong người tôi bắt đầu lồng lộn lên. Làm quái gì phải cực khổ kìm hãm bản thân như vậy. Khoái cảm chẳng phải là thứ cảm giác của thiên đường  hay sao? Người ta suốt đời vẫn hằng mong rằng mình sẽ được đến với thiên đàng. Vậy thì mỗi ngày làm quen với cảm giác ở chín tầng mậy để đỡ phải bỡ ngỡ chả tốt hơn sao?

Tôi nhớ chơi vơi lúc mình còn "trinh". Con trai làm đếch gì có khái niệm trinh tiết. À, tức là lúc tôi còn đỏ bỏng mặt lên khi ai đó nhắc đến một sự vụ nào đó khơi gợi dục cảm. Lúc khuôn mặt tôi biến mất như một trận mưa rào mà mặt đất ráo hoảnh, tôi đã chẳng còn thấy bất ngờ nữa. Tôi thấy tiếc, một chút nhưng rồi lại thôi. Tôi thấy mình đã trả giá rất đúng và hợp lý để mang về một trải nghiệm mang tầm cỡ lớn lao. Tôi đã đánh đổi sự ngây ngô của mình để lấy phần trưởng thành còn sót lại. Tức là tôi đã lớn, đã đủ lớn để lên kế hoạch cho một vụ mây mưa xả láng. Đủ lớn để làm chủ mình và làm tình với ai mà tôi muốn. Đủ lớn, đủ nếm trải để chết đi mà chẳng cần bận tâm tiếc nuối.

Tôi thấy thích con đom đóm nọ. Không hiểu sao tôi lại có một sự lưu luyến với nó đến như vậy. Có lẽ bởi vì đã lâu tôi không nhìn thấy đóm đom. Hoặc vì nó đã xuất hiện trong đêm tối đúng vào lúc tôi cô đơn nhất trần đời. Khi tôi không nhìn thấy bất kì thứ gì ngoài trừ bóng đêm dày đặc và tiếng hơi thở con người...

         
Read More

8 thg 3, 2014

Nụ hôn


Dù bạn có cố phủ nhận tất cả thì cũng chẳng thể phủ nhận được rằng, nụ hôn là khởi nguồn của mọi sự phức tạp trong một mối quan hệ vốn dĩ đã chẳng hề đơn giản. Đừng có cố cãi chày cãi cối rằng đó chỉ một cái chạm hờ phớt qua chẳng mang một tẹo ý nghĩa gì. Vì rằng sự dính dấp của hai chiếc môi xa lạ đã tố cáo sự giao thoa vô thức giữa hai tâm hồn. Một cái hôn, nào chỉ đơn giản chỉ là chạm môi vào nhau.

         
Read More

3 thg 2, 2014

Cô ấy (10)


- Nếu được làm những điều mình nghĩ, anh muốn thổi em đi thật xa.


         
Read More

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena