22 thg 5, 2014

Let it be


Cách đây vài tháng, tôi nhớ Đô Ti trong một buổi chiều ngồi trên bục giảng đã nói với tôi:

- Nếu như mày cảm thấy không có chỗ nào để về thì cứ vào Circle K. Circle K được xây lên để dùng cho những chuyện như vầy mà.

Tôi là một gã trai ngốc ngếch. Thế nên vào buổi tối hôm qua, khi nỗi chán chường phủ kín toàn bộ suy nghĩ, tôi đã vào Circle K và dật dựa ở đấy đến sáng thay vì tìm một chỗ trọ giá rẻ hoặc ngủ với ai đó cho qua đêm. Tôi mua cho mình một lon Coca Coca light và chọn chỗ ngồi khuất góc. Nước Coca nhạt toẹt, chẳng có chút mùi vị. Chỉ có hơi gas là mạnh bạo xộc thẳng lên mũi. Một lúc sau lại thấy có vị ngọt dần dần chạy trong miệng như thể nước bọt đã bị nhiễm đường rồi ấy. Một thứ nước kì quặc! Một đêm cũng kì quặc và rõ ràng sẽ rất dài nếu không ngủ...

Tôi đã ngồi một mình ở đó rất lâu, lặng im nghĩ về mọi thứ và ngắm thời gian khẽ khàng trôi qua cuộc đời mình. Cái gì giết người đáng sợ nhất? Chả phải là thời gian sao. Khi mà từng tế bào cứ lần lượt chết đi mỗi giây mà ta chẳng hề hay biết...

Tôi ngồi đó đến giữa đêm thì có một gã Tây bước vào, nôm vội vã, gã mua một hộp bao cao su và bước ra khỏi quán sau đó.  Gần 2 giờ sau  thì có một chàng trai tóc vàng màu bạch kim bước vào, anh ta mua một lon bia và chọn chỗ ngồi cách xa tôi. Trông cái điệu anh ta nốc bia và khĩ khầm hát đi hát lại bài Le it be của The Beatles mới cô đơn làm sao. Bất giác, tôi tự hỏi  liệu đem hai nỗi cô đơn ra đong đo thì ai sẽ là người buồn nhiều hơn đây. Nhưng sau đó tôi lại thấy mình thật vớ vẩn và trở lại đấu chiến với những suy tư khác của riêng mình.

Những lúc buồn tôi muốn được ở một mình nhưng lại sợ nếu chỉ có một mình, tôi sẽ làm hại bản thân mất. Thế nên tôi tìm đến chốn đông người để nếu lỡ muốn chết cũng sẽ có người cản ngăn. Nhưng chỗ đông người lại quá nhộn nhịp, tôi lại càng lọt giữa hố sâu của cô đơn. Tôi muốn mình được giải thoát nhưng không phải dùng đến cách tự sát. Chết trẻ như thế thì chẳng ai thương. Tôi ước mình không còn phải đau nữa. Giá mà có một chiếc xe tải đến tông tôi ngay trên đường đi về. Cán qua lại nhiều lần cho chết hẳn như bọn trẻ con chơi trò nhảy dây. Tôi đã sẵn sàng cả rồi cho một cuộc chết, chỉ thiếu mỗi nước là chui vào quan tài nằm chờ. Thế mà lâu quá thần Chết vẫn chưa chịu mang tôi đi.

...

Tôi có rất nhiều câu hỏi tại sao, rất nhiều điều không hiểu được, rất nhiều thứ muốn làm ra rõ ràng cho thỏa xuể nỗi lòng. Nữ văn sĩ Banana Yoshimoto trong quyển Hồ chả phải đã nói rằng "thừa nhận không hiểu những điều mình thật sự không hiểu chính là tôn trọng người khác" hay sao? Có gì sai khi tôi muốn làm rõ ra câu trả lời, tôi muốn tìm hiểu những điều tôi không hiểu về người tôi yêu? Tôi đã sai sao khi tôi đổ cơn giận lên với kẻ phản bội mình? Rốt cuộc, tôi đã không đúng chỗ nào khi chất đầy tình yêu vào một trái tim thủng đáy cơ chứ?

Tôi đau như thể ruột gan chẳng còn tại vị ở đúng chỗ của nó nữa, như có ai đó đổ đầy bê tông vào lồng ngực. Tôi tìm ra rất nhiều lý do để hận và thôi thúc mình nhớ nhung kẻ phản bôi nhưng chỉ một hình ảnh nhắc nhớ đế kỷ niệm của hay người, trái tim nhỏ bé lại run rẫy đau đớn. Quá nhiều sự chịu đựng rồi. Có quá nhiều vấn đề đè nặng lên bản thân tôi. Chẳng phải lúc nào tôi cũng gồng mình lên hứng chịu đó sao? Vậy thì một chút hạnh phúc mỏng manh cũng không thể bố thí cho kẻ khốn nạn này được à? Có được một người yêu và song hành cùng mình suốt cả cuộc đời là khó khăn như thế?

...

Dạo này tôi lại phải dùng thuốc. Đầu tôi đau mỗi khi tôi bắt đầu suy nghĩ và càng lúc càng đau nặng hơn. Phía sau ót hình như có người nói chuyện. Không phải một người mà là nhiều người. Họ cứ nói chuyện như thế, những câu chuyện chẳng liên quan gì đến tôi. Có những lúc tôi phớt lờ được họ nhưng có những lúc tôi tham gia cả vào câu chuyện. Tôi sợ. Tôi đau đầu hơn và không còn ngủ ngon mỗi tối nữa. Không uống thuốc thì chỉ là một cục thịt thối chực chờ phát điên thôi.

Có khi nào tôi điên thật không? Kiểu tôi chẳng ngó ngàng gì tới mọi thứ xung quanh. Luôn miệng hỏi tại sao, uống bia, đái trong quần, quăng sạch bách quần áo hay chỉ ngồi vu vơ hát Let it be ấy. Sợ thật!

Nhưng thôi, KỆ MẸ CHÚNG ĐI! 

         

Read More

2 thg 5, 2014

Rượu

"Về mặt tinh thần, bình rượu có thể chia thành các nấc thang như sau:

Ngay dưới cổ chai thứ nhất, đối thoại nghiêm túc và tập trung. Xuống thêm năm phân, ký ức buồn dịu ngọt. Tám phân nữa, suy nghĩ về những mối tình đã qua và có hậu. Thêm hai phân nữa, suy nghĩ về những mối tình đã qua và cay đắng. Đáy bình thứ nhất, buồn bã vẩn vơ không định hướng.

Đáy bình thứ hai, chán chường, đen tối, bán bổ. Xuống hai ngón tay nữa, bài ca chết chóc hoặc sự hoài vọng. Thêm một ngón tay cái, bất cứ một bài ca nào mà hai người thuộc. Cầu thang dừng ở đây vì lúc này con đường sẽ rẽ đôi và không ai biết chắc cái gì sẽ xảy ra. Kể từ điểm này, bất cứ chuyện gì cũng có thể."- for 3 beer days and more

         
Read More

1 thg 5, 2014

Phụ nữ


- Phụ nữ họ quá mạnh, anh à. Cái gì họ cũng có. Họ có nhan sắc. Họ sở hữu người em yêu. Họ có con của anh ta. Họ được công nhận. Cái gì họ cũng hơn. Họ có đến hai lỗ tha hồ thay đổi. Thật là vừa vặn...

- Phụ nữ là phái yếu mà. Họ đẻ ra chúng sanh. Họ mất máu mỗi tháng. Họ đáng được hạnh phúc em trai à.

- Vì thế mà đàn ông và phụ nữ hút lấy nhau thật tự nhiên. Em mất người em yêu vĩnh viễn...



Read More

28 thg 4, 2014

Viết lại


Tối qua, trong lúc thiếp đi vì cơn đau đầu hành hạ, tôi đã mơ thấy mẹ. Thường khi những lúc tôi đau như thế này, mẹ sẽ pha nước ấm gội đầu cho tôi. Trong khoảnh khắc mơ màng đó, tôi gần như có thể cảm nhận được đôi bàn tay của mẹ nhẹ nhàng xoa dầu gội lên đầu mình. Từng gáo nước ấm thấm ướt mái tóc. Tôi như có thể nghe thấy tiếng những giọt nước từ tóc mình nhỏ tong tong xuống bên dưới. Rồi nghe cả tiếng mẹ khẽ khàng hát. Ôi, một cảm giác vừa dễ chịu, vừa ấm áp tràn ngập một bầu không khí hạnh phúc ùa về chân thật khủng khiếp. Tôi suýt quên mất rằng mình đang ở một nơi xa lạ không phải nhà mình...

...

Đầu tôi nhức buốt, ngực tôi đau, cả cơ thể tôi như có kim châm. Tôi không làm gì được, mọi cử động đều thật khó khăn. Tôi đã từng nghĩ, thôi rồi, chắc từ nay chẳng có thứ gì có thể làm mình đau khổ được nữa, chẳng thứ gì... Nhưng khi tận mắt chứng kiến cảnh người yêu mình làm tình với một người khác thì tôi biết mình sẽ không bao giờ chạm tới được tận cùng của nỗi đau khổ.

Tôi đã từng tâm sự rằng, khi tôi buồn tôi sẽ viết rất nhiều, viết để trút xả hết tâm tư, tìm kiếm một sự đồng cảm và chia sẻ từ những người chưa từng biết mặt. Nhưng suốt một tháng trời qua, tôi chẳng thể viết được dù chỉ một từ. Tôi đã tưởng mình đã và sẽ không bao giờ viết được nữa. Đầu óc tôi trống rỗng, mọi liên kết trong đầu hoàn toàn bị đứt gãy. Trong đầu tôi chỉ tua đi tua lại hình ảnh của ngày hôm đó, một đoạn phim "kinh dị" ám ảnh tôi, có thể, suốt cả cuộc đời này.

Nhưng mà tôi đã trở lại đây. Quá vớ vẩn để ngồi đó than thở. Buồn đau, tan vỡ cũng chỉ có thế là cùng phải không? Có một người ẩn danh đặt câu hỏi trên Ask.fm của tôi như thế này: 

 "Có bao giờ bạn nghĩ về điều bạn không muốn mà luôn phải đối diện không?"
Đó hẳn là một câu hỏi vớ vẩn nhưng trong hoản cảnh của tôi hiện tại, nó giống như một một thanh trụ giúp tôi bám vào và nhìn lại chính nội tâm của mình. Tôi đã trả lời là có và rất thường xuyên. Tôi chắc chắn rằng tất cả chúng ta, những người hiện hữu trên trái đất này chẳng ai có thể lựa chọn được mình sẽ là ai và những gì sẽ diễn ra trong cuộc sống của mình. Khi còn nhỏ, tôi đã ước giá mà khi bước vào tuổi trưởng thành, Thượng đế sẽ đưa cho mỗi người một cái catologue để chọn lựa 10 điều sẽ xảy đến. Mỗi người được ưu tiên chọn cho mình năm điều hạnh phúc và ba điều tội tệ nhất cuộc đời. Hai điều còn lại sẽ do Thượng đế chọn ngẫu nhiên. Thế chắc hẳn là công bằng cho mọi người và đầy đủ những mùi vị cuộc sống, phải không? Thế nhưng cuộc đời này làm gì được như những gì tôi mơ ước...

Từ khi tôi 20, cuộc sống này bỗng dưng thay đổi tính tình. Nó biến thành một mụ dì ghẻ cay độc và luôn luôn đay nghiến. Nó thảy cho tôi một bài kiểm tra khó, dạng đề mở với hàng trăm, hàng nhìn câu hỏi, không giới hạn thời gian làm bài nhưng giám sát cực kì gắt gao. Cứ hễ làm xong một câu là nó giật lấy không cho tôi khảo lại. Chấm ngay rồi quăng ra kết quả. Chẳng có đáp án, thang điểm hay sửa lỗi cái quái gì cả. Tôi không biết mình đã làm sai chỗ nào để mà rút ra kinh nghiệm làm câu tương tự tiếp theo. Cứ thế tôi mò mẫn làm bài trong buồn bã và đau khổ.

Tôi muốn thét lên là tôi sợ lắm. Tôi đắp chăn kín cả người mỗi tối dù thời tiết Sài Gòn dạo này nóng kinh khủng. Tôi sợ hãi khi nhìn ngắm mọi người qua lại, tôi sợ họ nhìn mình. Tôi có cảm giác như khả năng che giấu của mình đã rút cạn và để sự buồn khổ, nỗi đau và cả những bí mật trồi lên cả tầng mặt. Chỉ cần ai đó tinh mắt một chút, nhìn tôi lâu thêm vài giây là họ sẽ biết được ngay tất cả. Những điều này, bao gồm cả sự sợ hãi và đầy nhóc sự giận dữ lẫn căm phẫn không chỗ thoát đang hạnh hạ tôi từng ngày này chẳng mấy chóc sẽ làm tôi phát điên thôi. Tôi làm cách nào được, tôi chịu thôi không cách nào cứu lấy mình.

Hôm nay tôi bắt đầu chạm tay lên bàn phím và thử xem mình có thể viết được không sau gần một tháng im hơi. Mừng thay là tôi có thể viết được đến đoạn này và bày tỏ được bề nổi của vấn đề mà mình đang gặp phải. Hoặc là do tôi nghĩ như vậy nhưng tôi viết lại được thì rất tốt. Tôi rất vui. Cơn đau đầu tối qua vẫn còn nhưng bởi vì tôi đã tập trung viết và vui vẻ thế này nên có vẻ nó đã chịu thua rồi. Có lẽ, để tuyệt đối chiến thắng nó tôi nên chợp mắt một chút. Ngày mai là bắt đầu nghỉ lễ, có ai đi đâu không nhỉ?

P.S Ai đó đánh thức tôi khi tháng 5 đến được không?

         
Read More

Một cô gái không thích đàn ông...


Một cô gái không thích đàn ông cũng không là les. Cô ta phải lòng một thằng gay...

P.S Con gái thật vớ vẩn!

         
Read More

15 thg 3, 2014

"Có ai đó cứu tôi không?"


Nó giống như một sợ dây treo cổ càng vùng vẫy càng thít chặt. Tôi chẳng có gì thậm chí là một ngọn cỏ để chống đỡ. Tôi thấy ngạt thở. Tôi mong ai đó có thể giúp mình nhưng chẳng có ai. Tôi cô đơn. Tôi muốn thét lên cho ai đó biết rằng tôi cô đơn nhưng miệng chẳng buồn mở ra. Cô họng tôi nghẹn cứng không thể cất lên được dù chỉ một thanh âm. Sâu thẳm trong lòng tôi như có cái gì đó đang bị giam chặt. Nó muốn thoát ra nhưng không được. Nó đang kêu gào, rất lớn nhưng chỉ mình tôi nghe thấy:

- Có ai đó cứu tôi không?

         
Read More

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena